Thấy biết vô thường
Khi tâm đủ rỗng lặng trong sáng, để soi chiếu mọi sự mọi vật như nó đang là, chính cái đang là ấy đã bao hàm vô thường & vô ngã trong đó, nên tâm không còn động nữa.
Khi mình học Đạo Phật, nghe giảng pháp hay đọc kinh sách thấy nói tất cả đều vô thường, khổ, vô ngã, nên nhìn thấy gì mình cũng cho rằng nó là vô thường, là khổ & vô ngã, như vậy chưa phải thực thấy vô thường, thấy khổ, thấy vô ngã. Chính khi mình trọn vẹn tỉnh thức thì mới có thể thực sự thấy vô thường, thấy khổ, thấy vô ngã.
Ngay khi mình nói về vô thường, mình cũng chỉ đang ảo tưởng. Mình phân tích rằng bông hoa này có nở có tàn, mặt trăng ngoài kia thì khi tròn khi khuyết, và mình cho đó là vô thường, rồi mình nói “vô thường tức là mọi thứ luôn biến đổi”. Tất cả những điều đó chỉ là kết luận qua lý trí mà thôi. Rồi đến khi gặp 8 ngọn gió đời được-mất hơn-thua thành-bại vui-khổ thì mình vẫn động tâm dính mắc mà ngụp lặn trong đó. Hiểu qua lý trí vốn chỉ là lý luận "suông", còn trong nội tâm vẫn cho mọi sự là "thường" thì mới động tâm như vậy có phải không?
Nhưng khi tâm có thể trọn vẹn tỉnh thức, dù pháp đến đi như thế nào cũng chỉ thấy thôi, chứ không can thiệp vào thì chính lúc đó đang thấy vô thường, thấy khổ, thấy vô ngã. Cái "thấy mà không động" ấy chỉ xuất hiện khi tâm trọn vẹn tỉnh thức.
Không phải mọi sự luôn biến đổi vô thường ngay tại đây cho mình thấy. Ngay bây giờ đang nhìn đây, có thấy cái gì biến đổi liên tục vô thường đâu, hoàn toàn do mình lý luận về vô thường mà thôi.
Thấy mọi sự như nó đang là mới chính là thấy vô thường. Khi tâm đủ rỗng lặng trong sáng, để soi chiếu mọi sự mọi vật như nó đang là, chính cái đang là ấy đã bao hàm vô thường & vô ngã trong đó, nên tâm không còn động nữa.
Người ta thường hiểu lầm quán vô thường, khổ, vô ngã, tức là ngồi suy ngẫm về những khái niệm ấy. Suy nghĩ như vậy chỉ đưa đến kết luận, và khi đã kết luận rồi thì không còn thấy cái thực nữa. Cái thực thì không thể kết luận, mà chỉ có thể thấy nó như nó đang là. Kết luận cái này là vô thường, cái kia là khổ, cái nọ là vô ngã là đang nhận thức qua “tưởng”, qua những khái niệm mà thôi.
Nhưng nếu tâm cứ bình thường trong sáng như vậy, thì tự nhiên thấy mọi sự mọi vật như nó đang là, và dù chúng có biến đổi hay không biến đổi thì tâm vẫn không động, vẫn rỗng lặng trong sáng. Đó mới chính là thấy được bản chất của mọi sự là vô thường, khổ, vô ngã. Bởi vì nếu thật sự thấy ra được bản chất mọi sự là vô thường, là khổ, là vô ngã thì đâu còn “động tâm” nữa…
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tiếng chuông sớm
Góc nhìn Phật tử 13:25 15/11/2024Bà Hà giật mình khi tiếng chuông chùa xóm dưới vọng lên. Không cần xem đồng hồ bà cũng biết là 3 giờ rưỡi sáng. Bà đã chờ cái thời khắc này lâu lắm rồi. 24 tiếng đồng hồ. Với một người nằm bất động trên giường như bà, đó là cả một quãng thời gian kéo dài vô tận...
Nói với Phật
Góc nhìn Phật tử 10:37 15/11/2024Tôi đã từng là một người chạy theo tham vọng. Mỗi ngày, tôi vùi đầu vào công việc, luôn tin rằng hạnh phúc và thành công chỉ có thể đến từ tiền bạc và địa vị. Cuộc sống cứ trôi qua như một dòng chảy hối hả, không chờ đợi ai, và càng lao về phía trước, tôi lại càng thấy mình kiệt quệ.
Truyện ngắn: Điều hạnh phúc nhất
Góc nhìn Phật tử 13:50 14/11/2024Bé Sony đã ngủ từ lâu. Nằm trên giường, môi con mím lại, chúm chím, trông đáng yêu vô cùng.
Mẹ là chính một kỳ quan
Góc nhìn Phật tử 16:30 13/11/2024Mẹ là vằng vặc trăng rằm/ Cho con ánh sáng soi thềm bóng đêm/ Mẹ là điểm tựa trước đèn/ Cho con tỉnh giấc ngủ quên giữa đường...
Xem thêm