“Chỉ khi bạn đủ đầy, mới có thể trao đi trọn vẹn”
Người biết soi sáng trí tuệ mình, chính là người thắp lên ngọn đuốc cho nhân gian. Sự sáng suốt không chỉ dẫn lối cho bản thân, mà còn lan tỏa thành ánh sáng, xóa tan bóng tối vô minh của đời.

Người biết gieo mầm bình an trong lòng mình, là người mang đến dòng suối tĩnh lặng cho thế gian. Khi tâm đã tĩnh, lời nói và hành động tự khắc hóa thành an hòa, làm dịu đi những sóng gió xung quanh.
Người biết nuôi dưỡng lòng từ bi và thiện lành trong tim, là người gieo yêu thương vào mỗi bước chân mình đi qua. Sự hiền hòa ấy không chỉ là món quà cho riêng ai, mà là nguồn năng lượng nuôi dưỡng mọi trái tim xung quanh.
Hành trình thay đổi thế giới bắt đầu từ việc thay đổi chính mình. Một tâm hồn được thắp sáng sẽ là ngọn đèn dẫn đường cho bao người khác. Một trái tim yên bình sẽ lan tỏa hòa bình đến muôn nơi. Và một tấm lòng thiện lành sẽ biến mọi nơi thành chốn nương tựa của tình thương.
Thế nên, khi bạn chăm sóc chính mình, bạn không chỉ đang sống cho bản thân, mà đang sống cho cả đời.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Vì sao con người ai cũng ở trong trạng thái mê mờ?
Phật pháp và cuộc sốngCó lẽ bởi vì ngay từ khoảnh khắc ta cất tiếng khóc chào đời, ta đã được dạy cách nhìn ra ngoài trước khi biết nhìn vào trong. Ta học cách tìm kiếm sự công nhận của người khác trước khi biết lắng nghe tiếng gọi của chính mình.
Giàu đức hạnh sáng ngời
Phật pháp và cuộc sốngHãy đo người bằng nghĩa/ bằng cách họ sống đời/ không bằng vàng trong két/ hay từng lời trên môi...
Chợt thèm rau đắng nấu canh
Phật pháp và cuộc sốngCó những buổi sớm mùa thu thật nhẹ nhàng, khi nắng trải mềm như tấm voan mỏng trên mặt đất, làn gió đủ dịu để làm lòng tôi lắng lại, tôi bất giác nghĩ về quê. Quê tôi - nơi có những bờ tre rì rào như lời ru của mẹ, có dòng sông chở nặng phù sa, và có bóng dáng cha mẹ tảo tần suốt đời vì con cái. Chỉ cần khẽ nhắm mắt lại, kí ức như cuộn phim cũ ùa về, giữa muôn nghìn hình ảnh, tôi lại thèm đến cháy lòng món rau đắng nấu canh - món ăn bình dị mà thấm đượm miền ký ức tuổi thơ.
Nghe chuông nhẹ vơi phiền não
Phật pháp và cuộc sốngChuông sớm đồng vọng rơi/ Từ âm lan khắp nơi/ Sương mai còn ngái ngủ/ Chuông thức tỉnh cho đời.
Xem thêm














