Đời người chỉ là nắm tro
Tôi đứng lặng bên mộ mẹ, đôi mắt cay xè vì bụi cát và nước mắt hòa lẫn. Gió thổi nhẹ, làm những chiếc lá khô bay lượn trên nền đất ẩm sau cơn mưa sớm. Mẹ vừa rời xa tôi, và với cái chết của mẹ, tôi bỗng nhận ra rằng đời người ngắn ngủi biết bao.
Mẹ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nhưng suốt cuộc đời, mẹ đã dành trọn trái tim cho tôi. Cả tuổi thanh xuân của mẹ gắn liền với những ngày lam lũ, chăm sóc tôi từng bữa cơm, từng giấc ngủ. Tôi vẫn nhớ như in, những đêm mẹ thức trắng bên tôi, lo lắng khi tôi ốm sốt. Có những lúc, tôi nổi nóng hay trách móc mẹ vì những điều nhỏ nhặt, nhưng mẹ chẳng bao giờ trách lại, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Con phải hiểu rằng mọi thứ đều vô thường. Một ngày nào đó, mẹ cũng sẽ ra đi.”
Tôi đã không nghĩ nhiều về những lời nói ấy, cho đến hôm nay.
Sau lễ tang, tôi dọn dẹp nhà cửa và tìm thấy một cuốn sổ cũ của mẹ. Giữa những trang giấy phai màu, là một bài kinh về sự vô thường mà mẹ đã ghi lại. Câu cuối cùng trong sổ khiến tôi khựng lại: “Đời người chỉ là nắm tro. Đừng chấp vào cái thân tứ đại này, hãy sống cho nhân quả và trí tuệ.” Mẹ đã học Phật từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ lắng nghe mẹ nói về điều đó.
Vì đời người, dù chỉ là nắm tro, nhưng nếu biết gieo trồng nhân lành, cuộc đời sẽ mãi mãi nở hoa trong cõi lòng những ai ở lại.
Những lời ấy dường như chạm vào sâu trong lòng tôi, làm tôi nhớ lại bao lần mẹ khuyên bảo. Mẹ thường bảo tôi không nên chấp trước vào vật chất hay danh vọng, bởi chúng rồi sẽ qua đi. Tôi, khi đó, nghĩ mẹ quá bi quan, nhưng giờ đây khi đối diện với sự mất mát này, tôi mới thực sự hiểu.
Tối hôm đó, tôi ngồi trước bàn thờ mẹ, cầm một chiếc lá khô trong tay. Chiếc lá như cuộc đời mẹ - xanh tươi rồi rụng xuống, trở về với cát bụi. Tôi nghĩ về những nắm tro mà tôi vừa rải trên mảnh đất quê nhà, và nhận ra rằng, đời người thực sự chỉ như thế - ngắn ngủi, mong manh.
Nhưng từ những tro tàn đó, tôi không chỉ thấy sự mất mát mà còn cảm nhận được bài học mẹ để lại. Đó là sự buông bỏ, không chấp trước, và biết trân trọng hiện tại. Mẹ không còn nữa, nhưng trong trái tim tôi, mẹ vẫn sống – không phải qua thân xác, mà qua những lời dạy và tình yêu thương mẹ đã gieo trồng trong tôi. Tôi đã hiểu rằng, đời người dù chỉ là nắm tro, nhưng nếu sống với lòng từ bi, với trí tuệ và thiện lành, thì những gì còn lại sau tro tàn sẽ là những hạt giống thiện pháp được gieo khắp đời sau.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ niệm Phật. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn thấy sự đau đớn của mất mát, mà chỉ thấy lòng mình bình yên đến lạ thường.
Vì đời người, dù chỉ là nắm tro, nhưng nếu biết gieo trồng nhân lành, cuộc đời sẽ mãi mãi nở hoa trong cõi lòng những ai ở lại.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Bồ Tát Quán Thế Âm trong lòng mẹ tôi
Góc nhìn Phật tửLúc đức Phật thuyết pháp ở thành Tỳ Gia Lê, có một người tên là Ca La Việt, được nhìn thấy tôn nhan của Thế Tôn, sinh lòng hân hoan vô hạn, bèn thỉnh đức Phật đến nhà để có dịp thành tâm cúng dường.
Sát sanh và quả báo hiện tiền
Góc nhìn Phật tửTôi sinh ra và lớn lên tại Nha Trang, nơi có bãi biển nổi tiếng dài và đẹp. Nhà tôi không cách xa biển là bao nên thuở bé tôi thường hay xuống biển bơi lội vẫy vùng mỗi ngày, vì thế nên tôi bơi lội rất giỏi. Cũng nhờ bơi giỏi nên tôi thường lặn ngụp dưới làn nước sâu để đâm cá hay cua ghẹ thường xuyên.
Gặp được Phật pháp là đại phước trong đời
Góc nhìn Phật tửCon cũng bắt đầu tìm hiểu về đức Phật A Di Đà với 48 lời đại nguyện và thế giới Cực Lạc của ngài thông qua sách vở và những lời khai thị của các tổ Tịnh Độ tông. Con đã tìm được đường lối tu hành đúng đắn cho mình, đó là pháp môn Tịnh Độ.
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Xem thêm














