Góc bếp nhỏ lạnh tanh
Đã lâu mới gặp chị bạn học cũ. Hỏi làm gì, chị trả lời tỉnh queo: Làm hãng Ba Son! Tôi ngạc nhiên hỏi: Hãng Ba Son của quân đội ấy à? Chị cười sặc sụa nói luôn: Sáng một xoong, trưa một xoong, chiều một xoong, thành hãng Ba Son. Bán cơm tháng cho ba cha con nhà nó mà chẳng có lương, chán thật!
Chị bạn khác ngồi chung thở dài sườn sượt: Bà làm hãng Ba Son, còn tôi làm hãng Ba Tô. Sáng một tô, trưa một tô, chiều một tô! Nhà bà còn ăn cơm chung với nhau. Nhà tôi cứ đến bữa cơm, chẳng có ai ngồi mâm, ngồi bàn. Con đi học về liền xúc một tô cơm và thức ăn, chui vào phòng vừa ăn, vừa coi phim. Chồng thì đi làm thường về trễ, nên tôi cũng xúc một tô ngồi ăn trước. Thằng chả về, hôm nào không say xỉn thì cũng tự bới một tô ăn. Cả nhà ba tô, sướng không? Cả ngày nhiều khi vợ chồng chẳng nói với nhau tiếng nào.

“Bữa ăn một tô” hay là bữa ăn riêng một góc bàn, hiện không là chuyện của một gia đình mà đang có chiều hướng lan rộng. Ban đầu có khi là chuyện tiện lợi cho các thành viên trong gia đình có giờ giấc làm việc khác nhau. Hoặc vì xích mích vợ chồng không nhìn mặt nhau, nhưng buộc vẫn phải sống chung nhà. Lâu ngày, đã trở thành thông lệ, có khi cả gia đình ở nhà, nhưng cũng cứ mạnh ai nấy múc một tô ngồi mỗi góc bàn ăn. Không khí gia đình cứ lạnh tanh, mà cứ lạnh tanh thì con đường dẫn đến tòa ly hôn ngày càng gần.
Chẳng ai thống kê số ly dị, ly thân và số sống chung nhà mà chẳng nói với nhau câu nào. Chắc chắn trong số gia đình ấy là chẳng có bữa cơm gia đình thân mật, vui vẻ bên nhau. Cũng vì mối liên hệ mật thiết giữa bữa cơm gia đình và tình nghĩa vợ chồng nên chuyện vợ chồng không hòa thuận ông bà xưa nói ví von rất hay
“Vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt” nghĩa là chẳng còn thương yêu nhau gì nữa.Lẽ nào, cảnh chiều về vợ tất tả nấu bữa cơm tối hoặc cả hai vợ chồng cùng vào bếp, để cùng có một buổi cơm lành, canh ngọt cả gia đình thân mật đang là chuyện cổ tích, xa xưa lắm rồi?
***
Trưa cả phòng đi ăn trưa chung, mừng sinh nhật một nhân viên trong phòng. Anh cuống quýt từ chối, bảo phải về nhà nấu cơm cho con gái, vì vợ đi vắng. Ai đó bảo: Đáng lẽ, cháu phải nấu cho anh ăn chứ sao có chuyện ngược lại như vậy? Anh bảo: Trời ạ! Cháu chỉ biết nấu mì gói, mình không về là không xong. Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Mười bảy tuổi. Anh trả lời xong là lên xe gắn máy chạy ngay, bỏ lại sự ngạc nhiên của nhiều người.
Chuyện con gái không biết nấu ăn, chỉ biết nấu mì gói, luộc trứng là đề tài sôi nổi trong bữa tiệc trưa hôm ấy. Đa phần mọi người đều nhận định, chuyện con gái không biết nấu ăn đang là... chuyện thường ngày ở thành phố! Người này kể chuyện cháu, kẻ kia kể chuyện con, đa phần các cháu chỉ biết học, mua sắm và lướt mạng, nên cha mẹ nuông chiều, gánh vác cả việc nấu ăn. Các bậc cha mẹ ấy bảo: Mai mốt lập gia đình các cháu khắc biết; hoặc là chuyện nấu ăn đã có người giúp việc!
Cứ nghĩ thương cho những cháu gái xem nhẹ chuyện bếp núc, xem ra chuyện vợ chồng ly dị vì cái bếp lạnh tanh vẫn không được nhiều bậc cha mẹ và các cô gái chú ý.
***
Thế giới yêu thích của tôi là góc bếp, dù tôi có bận trăm công ngàn việc ở cơ quan. Đọc sách, lên mạng có món gì ngon lạ, là tôi nấu thử... Trong thế giới nhỏ bé ấy, tôi là “phù thủy” với các dụng cụ nhà bếp, nguyên liệu thực phẩm. Ở đó tôi thật tự tin và đầy quyền lực, vì nơi đó chỉ với những nguyên liệu thật đơn giản tôi có thể chế biến những bữa cơm ngon và bổ dưỡng cho gia đình, những buổi họp mặt bạn bè ấm cúng,vui vẻ...
Chính ở bàn ăn, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã mang đến niềm vui cho chồng tôi, con tôi và những người bạn tôi yêu thương. Tôi yêu thương góc bếp nhỏ bé của tôi. Sẽ đến ngày, tôi lớn tuổi, chân yếu, mắt mờ, cái góc bếp nhỏ nhắn ấy sẽ nhường cho con gái tôi hay cô con dâu đảm đang, chắc tôi sẽ buồn lắm. Con gái tôi từ mười tuổi, tôi đã tập cháu làm những việc nhỏ phù hợp với góc bếp, lặt rau, cắt rau củ, rửa chén, bày biện bàn ăn... Lớn một tí, cháu đã nấu được những món ăn đơn giản. Về đám giỗ ở quê, tôi buộc cháu phải xắn tay áo vào phụ các cô, dì cho biết cách nấu và tỏ lòng thân thiện.
Ơn trời, cháu cũng thích nấu ăn như tôi. Tôi thường xuyên bảo cháu: Công, dung, ngôn, hạnh của người phụ nữ, chữ công đứng đầu. Con có hiện đại cách mấy, thì vẫn phải nhớ: Người đàn ông xây nhà, phụ nữ xây tổ ấm. Tổ ấm sẽ là gì nếu cái bếp nhỏ cứ lạnh tanh!
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Trí tuệ thế gian và trí tuệ Bát nhã dưới góc nhìn Thiền học
Phật pháp và cuộc sốngHôm trước, tôi đi tác nghiệp Hướng dẫn viên du lịch cho năm khách người Pháp của Công ty Du lịch Vietravel, trong đó có thăm viếng chùa Thiên Mụ - Huế. Đây là ngôi cổ tự bậc nhất xứ Cố đô một thuở hơn cả thế kỷ (1802 – 1945), nổi tiếng với tháp Phước Duyên bảy tầng được xây dựng từ thời vua Thiệu Trị năm 1844.
Giữ ấm cho nhau giữa đời gió rét
Phật pháp và cuộc sốngNhững ngày này, gió thổi từ đâu đó rất xa, chạm vào lòng phố, chạm vào vai người đi đường, rồi len vào từng kẽ áo.
Mùa hoa nở trong tâm
Phật pháp và cuộc sốngNhư một cơ duyên mà Bụt muốn tôi có mặt trong hành trình này. Sau đại dịch, khi nhân loại đối diện với quá nhiều mất mát và bất an, tôi cũng đứng trước những câu hỏi lớn về ý nghĩa của sự sống, về nơi nương tựa bình an giữa dòng đời biến động.
Im lặng trong một mối quan hệ: Khi không cùng tần số, mọi thứ sẽ tự động tách rời
Phật pháp và cuộc sốngKhi không cùng tần số, mọi thứ sẽ tự động tách rời. Những kết nối sẽ biến mất từ trong tâm thức, tạo nên khoảng cách vô hình… Vì vậy mà lắng nghe cũng là một kỹ năng sống. Nếu muốn nước mới được rót vào ly trà, thì đừng đặt mình cao hơn ấm trà của thiên hạ.
Xem thêm














