Đi bộ như một lời tạ ơn sự sống
Hôm nay tôi ăn một miếng đậu hủ để tạ ơn sự sống. Một món ăn đơn sơ, nhưng đủ để nhắc tôi nhớ rằng mỗi ngày còn được thở, được đi đứng, được cảm nhận hương vị thanh lành từ đất trời đã là một món quà vô giá.
Hôm nay tôi bước ra đường, đi bộ thật chậm, như cách các vị thiền sư vẫn làm: mỗi bước chân đặt xuống đất là một lần tri ân, một lần trở về với sự nhiệm màu của sự sống đang hiện hữu.

Giữa một thế giới đầy lo lắng, bất an và sợ hãi, nơi con người dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng và những biến động khó lường, chúng tôi chọn cách đi bộ thật chậm. Không phải để chứng tỏ điều gì, mà để gửi một làn gió mát vào trái tim những người đứng hai bên đường. Khi nhìn thấy đoàn tu sĩ đi trong im lặng, trong chánh niệm, tôi thấy những gương mặt bỗng dịu lại. Có người ngạc nhiên. Có người mỉm cười. Cũng có người đứng lặng vài giây như thể đang tự hỏi: tại sao những nhà sư Phật giáo lại đi bộ như thế này?
Có lẽ họ nhìn thấy điều gì đó rất mới - một sự bình an không đến từ tiền bạc hay quyền lực, mà từ sự thảnh thơi bên trong. Có những vị sư đi chân trần, để cảm nhận trực tiếp sự sống nơi lòng đất, để bước từng bước mà không mang theo sự nặng nề của dục vọng hay hơn thua. Trong ánh nắng nhạt buổi sáng, dáng vẻ của họ như những dấu phẩy mềm trên trang đời đầy những dấu chấm than căng thẳng.
Khi nhìn họ, người ta có thể tự hỏi: phải chăng những vị sư đang tách mình khỏi những bất an của xã hội? Nhưng thật ra, họ không trốn chạy đời sống. Họ chỉ chọn cách đối diện khác - không bằng sợ hãi, mà bằng sự tĩnh lặng; không bằng phản ứng, mà bằng nhận diện; không bằng mong cầu, mà bằng buông xuống. Họ đi bộ không phải để rời xa thế giới này, mà để sống sâu hơn trong chính nó, bằng đôi mắt biết nhìn, đôi tai biết nghe và trái tim biết thương.
Trong từng bước chân, tôi cảm nhận rõ ràng hơn thân thể mình đang chuyển động, hơi thở đi vào đi ra, và những xao động bên trong được nhận diện từng chút một. Cũng chính trong sự lắng dịu đó, tôi thấy mình biết ơn hơn. Biết ơn món đậu hủ đơn sơ. Biết ơn những người mỉm cười khi đi ngang. Biết ơn những ánh mắt lạ chưa từng gặp nhưng lại đủ làm ấm lòng. Biết ơn những khoảng khắc mà cuộc đời cho phép ta sống thật chậm, thật sâu.
Đi bộ hôm nay không chỉ là một hoạt động thể chất. Đó là một lời nhắc rằng hòa bình trên thế giới bắt đầu từ hòa bình trong từng người. Nếu mỗi bước chân là một lời tạ ơn, mỗi hơi thở là một lời cầu nguyện cho an lành, thì chính chúng ta đang góp phần làm dịu đi những cơn bão vô hình đang cuộn lên trong đời sống tập thể.
Và giữa tiếng ồn ào của phố xá, đoàn người khoác áo nâu, áo vàng đi bộ chậm rãi như một dòng chảy hiền lành. Không khẩu hiệu. Không cờ phướn. Không tiếng kèn trống. Chỉ có hơi thở bình an và trái tim rộng mở. Nhưng có lẽ, chính sự giản dị ấy lại khiến nhiều người lúng túng rồi mỉm cười, vì họ nhận ra trong sự chậm rãi này có một điều gì đó mình đã đánh mất quá lâu: khả năng sống nhẹ nhàng.
Tôi biết, thế giới này sẽ còn nhiều lo âu, còn nhiều biến động. Nhưng chỉ cần còn những con người sẵn sàng đi bộ vì hòa bình, bằng trái tim vô ngã và lòng từ bi bao la, thì chúng ta vẫn có hy vọng. Hy vọng rằng mỗi người rồi sẽ có ngày tìm lại được đôi bước chân an tĩnh của chính mình.
Và tối nay, khi trở về sau hành trình ấy, có lẽ tôi sẽ lại ăn một miếng đậu hủ thật chậm. Không phải vì đó là món chay, mà vì đó là cách tôi nói lời tạ ơn cuộc đời - như thể hôm nay là ngày đầu tiên được sống, và cũng là ngày cuối cùng tôi muốn sống cho thật đẹp.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Đi bộ như một lời tạ ơn sự sống
Phật pháp và cuộc sốngHôm nay tôi ăn một miếng đậu hủ để tạ ơn sự sống. Một món ăn đơn sơ, nhưng đủ để nhắc tôi nhớ rằng mỗi ngày còn được thở, được đi đứng, được cảm nhận hương vị thanh lành từ đất trời đã là một món quà vô giá.
Ranh giới của hiền thiện
Phật pháp và cuộc sốngTừ nhỏ, chúng ta thường được dạy phải hiền: hiền là nhịn, hiền là cười, hiền là nhường cho xong chuyện.
Học Phật để thương sâu
Phật pháp và cuộc sốngNhững ngày qua, nhìn miền Trung chìm trong biển nước mênh mông, nhà cửa ngập đến nóc, người dân co ro trên mái nhà vừa đói vừa lạnh chờ cứu hộ… thật sự đau lòng.
Xem thêm















