Có một ông già kéo một xe gạo nặng nề, bỗng vấp một cục đá bên đường, làm đổ hết mấy bao gạo xuống đất... Ông lão cố hết sức để chuyển những bao gạo lên, nhưng mà vẫn không được, thế là ông bất lực ngồi bệch xuống đất luôn, trông vẻ mặt hốc hác, khổ não…
Ông nhìn dáo dác xung quanh thì thấy một ngôi chùa, bên ngoài ngôi chùa là những chiếc xe ô tô đang đậu san sát nhau, nhìn thấy cảnh tượng đó ông già cảm thấy buồn phiền mà tự trách móc mình. Thân già này làm lụng vất vả suốt cả đời mà vẫn nghèo khó, mấy người kia thì lại giàu có!
Một người phật tử nghe thấy và nói: "Ông đã đến nhà chùa, sao không vào thành tâm cầu nguyện, lại ngồi đây mà than thân trách phận có lợi ích gì?"
Ông già nói:
"Tôi nghe thiên hạ đồn rằng chùa này rất thiêng, chả thế mà khách thập phương lúc nào đến cũng đông... Ông xem kìa, ô tô đậu chật ních sân chùa!". Ông già nhờ cô gái đỡ phụ gạo lên dùm rồi nhờ cô ta trông giúp mình xe gạo và bước vào bên trong chùa. Trước mắt ông là nhiều người đủ loại thành phần, cùng chấp tay miệng đang lảm nhảm cái gì đó mà ông nghe không rõ, còn khói nhang thì nghi ngút…
|
Ảnh chỉ có tính chất minh họa (Nguồn: Internet) |
Một vị Tăng bước tới và nói: "Dạ thưa thí chủ lần đầu tiên đến chùa phải không?" - "Dạ vâng ạ!" "Vậy thí chủ muốn cầu việc gì?" - "Con cầu xin đức Phật đem lại sự công bằng cho tất cả mọi người". Vị Tăng nói làm sao có sự công bằng được. Ông già nói: "Con sinh ra trong một gia đình nghèo khổ thiếu thốn khó khăn đủ thứ, cơm chẳng đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, cuộc đời khốn khổ cứ bám theo con dai dẳng... Trong khi có biết bao nhiêu người khác sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, chẳng cần cố gắng nhiều mà vẫn nhà cao cửa rộng, vậy là không công bằng tí nào cả!". Vị Tăng nói: "Ông muốn như những người này ư?". Ông già nói: "Vâng ạ!".
Vị Tăng: "Tất cả những người này đều ăn mày cửa Phật cả!" Ông già: "Nhìn họ giàu sang quý phái có thiếu gì mà phải đi ăn mày?". Vị Tăng mới nói: "Sống trên đời này mấy ai thỏa mãn với những gì mình đang có và đã có. Không tin ông cứ lại gần họ xem!". Ông già tò mò đi tới gần mọi người, ép sát và lắng tai nghe coi họ đang nói gì.
Một anh chàng trung niên lớn tuổi mặc áo vest, thắt cà vạt trong rất chỉnh tề và lịch sự nói: "Con cầu xin đức Phật cứu giúp cho công ty con khỏi bị phá sản, hàng ngàn công nhân đang sống nhờ vào công ty. Đang trông chờ vào sự ban phước của Phật-đà."
Một người phụ nữ bên lớn tuổi đứng bên cạnh vừa khóc vừa nói: "Xin người rủ lòng từ bi cho con sức mạnh để chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác này, đã bao năm con phải chịu đau đớn khổ sở vì nó. Con van xin người hãy cứu lấy con, con đội ơn vô cùng…"
Một cô gái trẻ tuổi đứng gần đó khuôn mặt có vẻ buồn rầu ủ rủ cũng nói lên những lời đau xót não nề: "Năm nay con đã gần 30 tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Con khổ quá Phật ơi, hãy giúp cho con tìm được người yêu lý tưởng để con có chỗ nơi nương tựa. Ngài hãy ban phước cho con…".
Ông già nghe đến đây mới cảm thấy thương xót những người này vô cùng và không còn tủi phận cho thân mình nữa rồi thốt lên, tội nghiệp họ quá chừng. Và đứng dậy bỏ đi tới chỗ vị Tăng ngồi.
Thưa thầy họ cầu xin quá nhiều điều thật ra họ toàn là ăn mày cửa Phật cả… Già này cứ nghĩ trên đời này ai cũng hạnh phúc hơn mình, chứ ai biết được họ cũng có nhiều nỗi khổ niềm đau đến thế ư! Ngẫm lại con còn có nhiều điều sung sướng hơn họ như: sức khỏe, chẳng nghĩ ngợi lo lắng chi cả..!
Vị Tăng bấy giờ mới từ tốn nói: "Thật đúng như vậy! Cuộc đời công bằng với tất cả mọi người... chỉ khuyên chúng ta hãy bằng lòng với những gì đang có trong hiện tại mà sống đời an ổn, vui tươi, lành mạnh"…Ông già nghe xong liền tỉnh ngộ… mới biết được nhân quả rất công bằng.
Làm chủ thân tâm
Một thế giới được phát triển và hình thành theo nhiều cấp độ tùy theo phước duyên của nước đó, chính vì thế chúng ta cũng phải biết ứng phó với nó theo nhiều cách thức khác nhau. Nhưng, điều kiện trước tiên là nội tâm ta phải thanh tịnh, trong sáng và bên ngoài phải an ổn để hòa cùng nhịp sống của nhân loại.
Đời người luôn có nhiều ý tưởng và hoài bão trong cuộc sống, nhưng chỉ có một mục đích duy nhất trong cuộc đời, đó là sự mưu cầu hạnh phúc về vật chất lẫn tinh thần của con người. Và những ý tưởng, ước mơ đó chính là sự cố gắng học tập thật giỏi, rồi sau đó chọn cho mình một nghề nghiệp chân chính để phục vụ và đóng góp cho xã hội.
Thông qua những việc làm đó, bù lại chúng ta có được một cuộc sống đầy đủ tiện nghi về vật chất, và tự do về tinh thần. Đây chính là sự tham cầu về danh lợi chính đáng của con người, như nước cần lửa mới có cơm ăn vậy.
Tuy nhiên có nhiều người rất thành công trên đường đời nhưng lại khiếm khuyết về mặt tinh thần, bởi cái gì cũng có cái giá của nó hết, nếu chúng ta tham vọng đi tới mãi, mà không biết dừng lại, thì sẽ trả một giá đắt. Vì những thành công về đời sống vật chất đủ đầy đó làm cho ta suy kém về đạo đức, nội tâm luôn bất an lo sợ.
Như chúng ta đã biết, có những người khi tuổi trẻ thì thành công rất lớn. Nhưng vì tham vọng quá lớn và thiếu đạo đức, cho nên về già phải sống trong cô độc hay trong nhà dưỡng lão. Và đó chính là những nỗi khổ niềm đau lớn nhất của con người, khi ta nhớ về những gì tốt đẹp trong quá khứ hào hùng của mình nay còn đâu. Hoặc bị ám ảnh và sợ hãi bởi những việc làm xấu ngày xưa. Tuy nhiên có những người sự thành công đến rất chậm vì nhân duyên chưa đầy đủ, đến tuổi già họ lưu lại dấu ấn lịch sử, làm cho nhiều người thương tiếc khi họ ra đi.
Do đó chính nhân cách đạo đức, mới là nền tảng cho thành công bền vững và dài lâu của con người. Ngược lại sự thành công bằng cách lừa đảo, dối trá, để chiếm đoạt của người khác dưới nhiều hình thức, thì đến một lúc nào đó sự thật sẽ phô bày, chừng ấy biết ăn năn cũng đã muộn màng.
Vậy chúng ta muốn thành công, là phải biết chuyển hóa những dây mơ rễ má bên trong của mình đi. Cái đó gọi là: “Trong không loạn là thiền, ngoài không tranh là tịnh”. Bởi vì chúng ta hằng tỉnh giác trong mỗi phút giây nên niệm niệm nhất như, ngoài ra chúng ta cũng không tranh hơn thua, đúng sai với đời. Thế gian vốn lấy danh lợi làm sự nghiệp, cái hạnh phúc của họ là được hơn người khác và nhìn thấy kẻ thù đau khổ hoặc chết chóc. Người tu hành chân chính, “lấy trí tuệ làm sự nghiệp”.
Và lấy sự giúp đỡ, sẻ chia cho người khác làm mục đích sống của đời mình. Người tu muốn giúp được nhiều người cần phải có đầy đủ phước báo vật chất và nội tâm thanh tịnh. Khi có phước đức đầy đủ rồi, thì người tu phải biết làm chủ trước sự cám dỗ vật chất, cùng với thị phi của người đời, mà dấn thân đóng góp tốt đời đẹp đạo.
Thích Đạt Ma Phổ Giác