Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ ba, 11/12/2012, 17:00 PM

Quê tôi, vì sao Chùa không có Sư?

Quê tôi chỉ là vùng nông thôn, không phải vùng sâu vùng xa, vùng núi hẻo lánh, người dân không phải là người dân tộc, họ vẫn nói tiếng Kinh bình thường đó thôi. Người dân tín đạo và khát khao có người hướng dẫn tu tập ngày một nhiều

Quê tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm ở ven sông tên là Linh Viên Tự (chùa Mai Phương) tọa lạc tại thông Mai Phương, xã Gia Hưng, huyện Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình. Mỗi mùa lũ về, nước sông Hoàng Long tràn qua đê là ngôi chùa ấy lại bị ngập tới nóc hoặc lưng chừng chùa gì đó. Sau khi lũ đi, ngôi chùa lại trở nên tan hoang, người dân lại bắt đầu dọn dẹp và sửa chữa những gì đã bị hư hỏng. Ấy vậy mà ngôi chùa ấy vẫn ở đó bao nhiêu năm nay, là chốn tâm linh cho biết bao người dân quê nghèo vùng chiêm trũng.

Những năm lại đây, tôi thấy tín ngưỡng người dân quê tôi ngày một nhiều. Những ngày Rằm, mùng 1, ngày lễ của Phật giáo...người dân đã biết ra chùa lễ Phật, tụng Kinh. Tuy nhiên, không có sư nên ở đây không có sự tu học theo giáo lý đạo Phật mà chỉ dừng lại ở tín ngưỡng và cúng bái (hiện nay chỉ có Ban hộ tự - PV)

Mọi sinh hoạt tín ngưỡng của người dân đều làm theo “bản năng” hoặc theo tập tục dân gian, kể cả về cúng bái, tụng Kinh. Kinh sách, băng đĩa thiếu thốn trầm trọng. Tôi thấy lẻ loi có mấy cuốn Kinh Nhật tụng đã cũ và rách nát nằm ở dưới gầm bàn.

Vì vậy, mỗi lần tôi về quê, ngoài việc ra chùa nói chuyện với mấy người dân hoặc người trông coi chùa thì tôi còn mang ít băng đĩa về cho mọi người xem nhưng chiếc đầu đĩa lúc chạy được lúc không. Tậm tịt hoài!

Vài lần nào đó, có nhiều người cười và nói với tôi: “Thôi cháu đi tu đi, sau này về chùa nhà mình mà ở”. Khi này, tôi chỉ biết mỉm cười mà thôi nhưng trong lòng tôi có gì đó hơi buồn và hiểu được người dân quê tôi đang mong muốn điều gì.

Với những khó khăn của ngôi chùa như vậy, tôi có trao đổi với Ban Hộ tự thì được biết: Nhiều lần Ban Hộ tự làm đơn lên xã, lên huyện để xin thỉnh sư về trụ trì nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời là: Không có sư nào về chùa vì sợ chùa bị ngập nước.


                                                                         Vào ngày nghỉ, các bạn học sinh lên chùa quét dọn

Vậy là tôi đã biết được câu trả lời vì sao không có sư nào dám “dấn thân” về chùa quê của tôi. Tôi không thấy buồn mà chỉ thấy thương người dân có lòng tín đạo, đã biết nương tựa vào ba ngôi báu (Phật, Pháp và Tăng) nhưng giờ có lẽ chỉ mới nương được vào Phật mà thôi (thiếu Pháp và Tăng).

Ngày Rằm tháng 10 vừa rồi, Hội làng truyền thống được diễn ra, tôi ra chùa và tham dự tại buổi lễ. Nhiều người dân mặc áo tràng nâu, cổ đeo tràng hạt, chắp tay trang nghiêm trước Tam Bảo rồi thi thoảng lại niệm A Di Đà Phật nhưng nhìn vào đó tôi thấy được họ chỉ đang tín ngưỡng và cầu xin, chứ chưa hiểu được phần nào về giáo lý của đức Phật. Nhưng nhìn gương mặt của họ thể hiện sự cầu thị có một nhà sư biết nhường nào.

Nhớ lại, có lần Hòa thượng Thích Gia Quang - Phó CT HĐTS TƯ GHPGVN khi đề cập đến vấn đề hoằng pháp ở vùng nông thôn. Lời Hòa thượng nói như sau: “Những vùng nông thôn, vùng sâu hoặc những nơi có đời sống vật chất khó khăn, trình độ dân trí còn thấp kém... càng đòi hỏi Tăng Ni trẻ phải dấn thân hơn nữa để hoằng dương chính pháp, lợi lạc quần sinh.

Hiện nay, hầu hết các Tăng Ni trẻ sau khi tốt nghiệp các trường Phật học lại tập trung hoặc có tư tưởng muốn ở các Thành phố lớn hoặc những nơi có “chùa đẹp, Phật tử đông” để hoằng pháp thuận tiện hơn. Ít người “dám” hoặc “chịu” về nông thôn, vùng sâu vùng xa, những vùng mới khai phá, kinh tế mới. Trong khi đó tính Phật không phân biệt miền xuôi hay miền ngược, Thành thị hay nông thôn, giàu hay nghèo...”

Quê tôi chỉ là vùng nông thôn, không phải vùng sâu vùng xa, vùng núi hẻo lánh, người dân không phải là người dân tộc, họ vẫn nói tiếng Kinh bình thường đó thôi. Người dân tín đạo và khát khao có người hướng dẫn tu tập ngày một nhiều, chính quyền địa phương ủng hộ việc có sư ở chùa.

Chỉ có điều, xét thực tế chùa quê tôi bị ngập nước khi mùa lũ về. Nhưng có lẽ nào, chỉ vì lý do này mà sư không về trụ trì, không về hoằng pháp để cho người dân nghèo chìm vào biển mê lầm, u tối suốt tháng ngày, trong khi đó chùa chỉ bị ngập nước có 3 đến 5 ngày?


Bùi Hiền

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Cùng Phatgiao.org.vn lan toả Đạo Pháp.

Ý kiến của bạn

TIN LIÊN QUAN

Quảng Ninh "quản lý hòm công đức" và một góc nhìn!

Ý kiến – Diễn đàn 13:37 09/11/2018

Vậy thì, trước khi ban hành Công văn số 489/UB-VX1, UBND tỉnh Quảng Ninh đã được chủ sở hữu tài sản “ủy quyền” định đoạt hoặc ủy quyền được tham gia định đoạt tài sản chưa? Đã có trong tay quy định nào từ văn bản luật làm căn cứ pháp lý ban hành chưa? Nếu “chưa” thì rõ ràng là không ổn rồi!

Âm mưu phá hoại Phật giáo của Pháp Luân Công

Ý kiến – Diễn đàn 15:30 07/11/2018

Pháp Luân Công, một tổ chức ngụy trang Phật giáo, đã bóp méo giáo lý của Phật giáo. Cộng đồng Phật giáo phản đối việc đăng ký của Pháp Luân Công cũng là để làm sáng tỏ và bảo vệ Phật giáo chính thống thì lại bị buộc tội không coi trọng nhân quyền. Ai là kẻ vi phạm nhân quyền, phá hoại tôn giáo khác và ai mới là người bảo vệ tôn giáo chính thống?

Suy nghĩ đôi điều về sự cầu siêu và cúng thí thực

Ý kiến – Diễn đàn 15:10 11/10/2018

Cầu siêu là cầu mong siêu thoát, nghĩa là dùng phương pháp nào đó để giúp vong linh của người đã chết vượt qua khỏi cảnh khổ đau. Ý nghĩa thì như vậy, nhưng có siêu thoát được hay không, đây là vấn đề thuộc phương pháp siêu độ hay nói đúng hơn là Pháp thuật vi diệu nào đó mới siêu độ nổi vong linh người quá cố.

Nhà Phật có cấm đánh ghen không?

Ý kiến – Diễn đàn 05:15 09/10/2018

“Tinh tinh”... tiếng chuông tin nhắn vang lên. “Nhà Phật có cấm đánh ghen không mày?”, đọc tin cô bạn thân gửi mà tôi vừa thấy buồn cười lại vừa lo lắng. Tôi vội nhấc điện thoại hẹn gặp bạn ngay để hỏi thăm tình hình, phòng trường hợp bạn “giận quá mất khôn”.

Xem thêm