Tới chùa nhặt bình an
Một sáng cuối thu, tôi đón chuyến xe sớm nhất rời thành phố để về ngôi chùa nhỏ nằm trên ngọn đồi xanh. Đã lâu rồi tôi không về chùa, không phải vì không muốn, mà vì cuộc sống cứ thế cuốn tôi đi, bận bịu với những lo toan không hồi kết.
Lòng tôi chất chứa bao nỗi buồn, mệt mỏi từ những thất vọng trong công việc, từ những vết nứt khó lành trong mối quan hệ với những người thân yêu.
Khi xe dừng lại nơi cổng chùa, tôi hít một hơi thật sâu. Không khí nơi đây như tách biệt hẳn với phố thị ồn ào, mọi thứ yên bình lạ kỳ. Từng bước chân dẫm lên lối đi trải sỏi, tôi thấy mình nhẹ bẫng, như chút gánh nặng đang dần được trút bỏ.
Ảnh minh hoạ.
Ngôi chùa nằm nép mình dưới bóng những tán cây cổ thụ rợp lá, giữa tiếng chim hót líu lo và mùi hương trầm thoang thoảng. Cảm giác như tôi đang bước vào một thế giới khác, nơi mọi thứ chậm rãi hơn, êm ả hơn. Dừng chân bên thềm chùa, tôi cúi chào thầy trụ trì – một vị sư già với nụ cười hiền lành. Thầy nhìn tôi, khẽ gật đầu như hiểu hết những lo toan mà tôi mang đến.
Thầy không hỏi tôi lý do lên chùa, chỉ mời tôi ngồi bên hiên, uống một tách trà ấm. Tôi không nói gì, chỉ ngắm nhìn thầy nhấc từng cánh trà, rót nước từ ấm vào chén, động tác thật chậm rãi, tỉ mỉ. Như cảm nhận được sự bất an trong lòng tôi, thầy chậm rãi lên tiếng:
“Con có biết vì sao nước trong hồ trước chùa luôn trong vắt, soi rõ từng bóng cây không? Đó là vì mặt nước không tranh giành với bất kỳ điều gì, chỉ đơn giản là tiếp nhận, không chống cự. Gió đến thì mặt nước gợn sóng, gió đi thì trở lại phẳng lặng. Cuộc sống của mình cũng vậy, chỉ khi tâm không còn chống đối, không bám víu vào những gì không thuộc về mình, thì con mới có thể tìm thấy bình an.”
Tôi lặng người, những lời của thầy như chạm vào tận sâu tâm khảm, khiến tôi bất giác nhìn lại bản thân. Suốt thời gian qua, tôi đã luôn cố gắng kiểm soát, nắm bắt mọi thứ trong cuộc đời mình, từ công việc đến các mối quan hệ. Tôi nghĩ rằng càng nắm giữ nhiều, càng cố gắng nhiều thì sẽ càng hạnh phúc, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại những mệt mỏi, chán chường. Tôi đã quên mất rằng, có những điều không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được, mà đôi khi, chỉ cần buông bỏ là đã đủ để tìm thấy bình yên.
“Thầy ơi, có phải vì con muốn quá nhiều thứ, nên lòng con mới nặng nề đến vậy?” Tôi khẽ hỏi, lòng nhẹ bẫng như vừa được gỡ bỏ một phần gánh nặng.
Thầy gật đầu: “Con đã quên rằng hạnh phúc là một trạng thái của tâm, không phải là thứ mà con có thể nắm giữ từ những gì bên ngoài. Khi tâm con rỗng rang, thanh tịnh, con sẽ thấy bình yên không phải là thứ phải tìm kiếm, mà là thứ luôn có sẵn bên trong mình.”
Nghe thầy nói, lòng tôi như được thanh lọc. Đôi khi, chúng ta mãi chạy theo những điều phù phiếm, mà quên mất bình an thực sự vốn dĩ chẳng ở đâu xa, chỉ cần ta quay về, dừng lại, và buông bỏ những khát khao không cần thiết.
Rời chùa, tôi nhìn lại khoảng sân yên tĩnh, nơi thầy vẫn đang nhặt từng chiếc lá rụng, như nhặt lên từng mảnh bình an trả lại cho mặt đất. Tôi thầm cảm ơn thầy, cảm ơn ngôi chùa nhỏ trên đồi đã giúp tôi hiểu ra rằng, bình an không phải là thứ cần tìm kiếm ở đâu xa, mà có khi, chỉ là ở lại với những điều giản đơn trong hiện tại.
Ngày hôm ấy, tôi rời chùa, lòng nhẹ nhàng và thanh thản hơn bao giờ hết. Tôi biết, mỗi khi lòng lại nặng trĩu, tôi chỉ cần quay về nơi đây, nơi bình an luôn đợi tôi trở lại, và cũng là nơi giúp tôi nhắc nhở bản thân: “Bình an chỉ thực sự có khi ta biết buông bỏ và lắng nghe lòng mình.”
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Tuỳ bút: Bão ở quê xa
Góc nhìn Phật tửNghe tin đài phát thanh báo quê mình có bão, cơn bão gần bờ. Bất chợt trong lòng cứ chộn rộn mãi. Cuộc điện thoại về nhà vừa dứt nhưng không khỏi lo âu, tôi lặng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển dần về đêm. Bây giờ là cuối tháng Tám âm lịch, miền Trung quê tôi lại tiếp tục gánh chịu sự hoành hành của những cơn bão.
Nghĩ về những người Thầy
Góc nhìn Phật tửXin thành kính dâng tặng những người Thầy đã cho con từng con chữ. Xin trọn đời tri ân những người Thầy đã khai tâm mở trí cho con trên đường tìm về Đạo Pháp! “Người Thầy là ngọn nến, đốt cháy mình để thắp sáng nhân gian” (Ngạn ngữ Ixraen).
Phụ nữ làm gì để mang lại phúc báo cho gia đình?
Góc nhìn Phật tửNgoài các thiện hạnh bố thí, phóng sinh, người phụ nữ có thể bắt đầu tích lũy công đức cho mình và gia đình từ việc tụng kinh, niệm Phật. Tụng đọc kinh Phật chính là khởi đầu đúng đắn trong cuộc đời, giúp người phụ nữ học cách làm người mẹ tốt, con dâu tốt, người vợ tốt.
Tâm sen giữa đời
Góc nhìn Phật tửĐời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không. Thế sự đời lại lắm uẩn khúc khó lường trước, thọ báo luân hồi liên miên bất tận như cái ách đã quàng sẵn trên thân.
Xem thêm














