Tôi sẽ viết về một dòng sông
Tôi đã đi qua đi lại biết bao lần trên chiếc cầu này. Lần nào, tôi cũng quay ngang, quay ngửa, nhìn dọc nhìn xuôi phía dòng nước thao thiết chảy bên dưới. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ viết về nó, tôi sẽ cố gắng đặc tả cho bằng được cái vẻ đẹp nên thơ đã đi vào biết bao nhiêu trang sách, bao nhiêu áng văn chương của những người sinh ra và lớn lên ở đây, hoặc vài kẻ chỉ mới dừng chân ghé lại vài ba ngày thôi, vậy mà cũng bị ám ảnh bởi cái cảm giác quắt quay trong kiểu thương nhớ, tương tư, nghẹn ngào khi xa cách.
Tôi sẽ viết, tôi sẽ tìm kiếm xem trên mặt nước bình lặng không một gợn sóng vào mỗi mùa hè kia, có những gì mà cuộn cào lòng người đến vậy? Tôi sẽ thử hỏi những cặp đôi đã từng hẹn hò trên chiếc cầu này nhìn thấy điều bí ẩn nào đó không ở phía dưới kia, phía một dòng trôi, phía một đêm trăng man mác bóng con đò xuôi theo tiếng hò mái nhì mái đẩy, ơ hơ giọng Huế khi trầm khi bổng, khi dịu dàng thánh thót như thinh không đêm mùa thu gió thổi. Tôi sẽ thử hỏi những bến bờ tấp nập buổi chợ cuối sông, có thấy người quăng lưới, kẻ khua tay chèo đập cá ở đâu hay không khi mùa lũ tràn về cuộn trào xiết chảy? Chân cầu ngập nước. Nước đục và nước trong? Mặn mòi giọt ngắn giọt dài rơi xuống lòng sông.
Tôi sẽ hỏi về những tháng năm âm thầm xưa cũ khi bắt gặp một cụ già tóc trắng bạc phơ đi ngang cầu buổi chiều tà, bất giác dừng chân đứng lại nhìn đăm chiêu vào một hướng khi mặt trời vừa xuống. Tôi sẽ hỏi thêm vài đứa trẻ dân vạn đò, mái nhà là những con thuyền neo buộc dưới bến, sân chơi là lòng sông, mặt sông lấp lánh ánh nắng, về tháng năm tuổi thơ, khi nhìn thấy chúng cười đùa, vang cả một khúc sông quạnh vắng người lại qua. Trên chiếc cầu này, phải rồi, có một kẻ luôn phải chứng kiến và đón đưa những chuyến đò đã được mặc định sẵn trong đời mà không thể nào thay đổi.

Tôi đã định sẽ hỏi, và hỏi rất nhiều câu hỏi nữa mỗi lần đi qua chiếc cầu để viết về nó, để được trải nghiệm những cảm giác của nó. Ấy vậy mà, tôi vẫn bất lực trước sự lặng im của chính mình, chỉ biết ngó nhìn, chỉ biết phân bua rằng: ngôn từ những lúc cần lại chẳng thèm nhảy múa với tôi trên bàn phím. Còn nó, nó đợi chờ tôi hỏi thăm xa gần, nó đợi chờ tôi reo ca hát mừng. Tôi thì lạnh lùng. Có gì để nói với nó, mỗi lần bước chân qua chiếc cầu này? Có gì để phân trần mỗi lần nghe dưới đáy thẳm sâu kia một tiếng rơi khe khẽ mà nặng lòng xót đau. A ha, tôi cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch trên đời. Nó thì không.
Mùa thu, khi trời chỉ lay phay vài cơn gió nhẹ, tôi cùng chồng tản bộ trên chiếc cầu này, rồi tự nhủ: mình sẽ viết điều gì đó về cái dòng chảy miệt mài miên man ở bên dưới, vậy mà, thêm vài bước chân, tôi bỗng thấy dòng đục, dòng trong lững lờ giao nhau bằng những hình ảnh hết sức kỳ lạ. Tôi vội vã lướt qua, không định hình nổi từng câu chữ nữa.
Mùa đông, chắc chắn gió rất lạnh lùng. Mưa sẽ táp tới tấp vào mặt. Và, bão có lẽ giật liên hồi ở phía sau lưng. Tôi vẫn chạy qua chiếc cầu này hàng ngày, mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều cho đủ tám tiếng một ngày. Tôi vẫn ngoái nhìn xuống, nhìn xa, nhìn về phía nó, và rồi tự nhủ với mình: phải viết cái gì đó. Nhưng, hôm qua, tôi thấy cả một bầu trời đen kịt in hằn trên mặt sông như sương phủ mờ mặt gương. Tôi mờ mịt, đầu óc trống rỗng, đầy những hãi sợ. Vậy là thêm một lần nữa tôi thất hứa. Chẳng dễ gì để viết về một dòng sông.
Mùa xuân, tiết trời đẹp lạ lùng. Hoa cỏ hai bên bờ mơn mởn non tơ. Tôi chỉ mong đêm mau qua, để bình minh ửng hồng sự phấn khởi, hớn hở của đôi mắt đầy háo hức kiếm tìm điều mới lạ nào đó trên con sông, trên chiếc cầu quen thuộc này. Tôi nghĩ, tôi sẽ ngồi một góc, hẳn dưới chân cầu, bên vệ cỏ, đối diện gần hơn với dòng chảy của sông và bắt đầu miên man trôi theo những tảng sương mờ phủ loang loáng trên mặt nước. Tôi quên khuấy mất việc đuổi bắt câu chữ trong từng ý nghĩ để viết về nó. Tôi mải mê ngắm nền trời xanh biếc, bất giác giật mình nhận thấy có một hình hài thoắt ẩn thoắt hiện giao hòa với dòng sông. Chỉ là những nhánh cây khô gầy, mỏng manh, trơ trụi lá đang lặng yên. Tôi gập chiếc máy tính lại. Hình như, món nợ này, tôi sẽ không bao giờ trả nổi. Tôi nợ một dòng sông. Tôi nợ những khắc khoải yêu thương giữa chốn gian trần.
Có lẽ, tôi sẽ chẳng cần phải đợi thêm một mùa hè nóng bỏng nữa làm gì, khi tôi đã nhìn thấy trong quả tim mình cũng đang tồn tại một dòng chảy miên man, gần gũi, một dòng chảy xuyên suốt từ khi tôi mới chào đời.
Có lẽ, tôi sẽ thôi cái ý tưởng viết về một dòng sông hiển thị trước mắt tôi và ở phía dưới chân cầu này.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Xem thêm














