STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Vụ việc bé gái lớp 5 ở Hà Tĩnh bị cha dượng bạo hành đến chấn thương vùng đầu khiến nhiều người rúng động.
Những vết bầm trên thân thể đứa trẻ không chỉ là bằng chứng của tội ác, mà còn là dấu vết của sự vô minh - thứ bóng tối khiến con người quên mất phần người trong chính mình. Khi một người đàn ông có thể cầm búa đánh vào đầu một đứa bé gọi mình là “cha”, đó không chỉ là hành vi phạm pháp, mà còn là bi kịch đạo đức - một linh hồn lạc lối khỏi bản chất thiện lành vốn có.
Phật giáo dạy rằng, mọi chúng sinh đều có Phật tính - tức là trong mỗi con người đều sẵn mầm thiện, khả năng yêu thương và giác ngộ. Nhưng vì vô minh, vì tham sân si mà con người để cho cơn giận điều khiển, biến mình thành kẻ ác trong phút chốc. Người cha dượng kia, trong cơn bực tức vì “đứa trẻ trả lời không đúng ý”, đã để sân hận thiêu đốt lý trí, đánh mất khả năng làm người. Đánh con không phải vì dạy dỗ, mà vì bản ngã bị xúc phạm; dùng búa đinh thay cho lời nói, đó là lúc tâm đã bị lửa giận thiêu rụi.

Trong cái nhìn của Phật pháp, kẻ gây tội là kẻ đang mê mờ, bị bóng tối dẫn lối. Hành vi ấy cần bị trừng trị nghiêm minh, để ngăn cái ác lan rộng, để người phạm tội được thức tỉnh. Bởi sự trừng phạt đúng mức không phải là trả thù, mà là cơ hội cho kẻ lạc đường dừng lại, nhìn lại, và nếu có thể - quay về.
Nhưng từ góc nhìn của lòng từ bi, câu chuyện này không chỉ dừng ở bản án dành cho một người cha dượng. Nó đặt ra câu hỏi lớn hơn: Vì sao giữa đời sống hiện đại, khi tri thức và đạo đức được dạy ở khắp nơi, vẫn có những đứa trẻ phải chịu cảnh bạo hành từ chính người thân của mình? Vì sao những cơn giận dữ, thói quen vũ lực, vẫn được xem là “dạy dỗ”, là “bình thường” trong nhiều mái nhà?
Theo tinh thần "an trú trong hiện tại" của nhà thiền, “Không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường”. Con đường ấy bắt đầu từ chính mỗi người - từ cách ta nghĩ, nói và hành xử trong từng khoảnh khắc. Một người cha biết lắng nghe, biết dừng lại trước khi giơ tay, đã là đang hành thiền trong đời sống. Một người mẹ biết quan sát, biết che chở và lên tiếng khi con bị tổn thương, chính là đang gieo hạt từ bi cho cả gia đình. Một người hàng xóm, một thầy cô, một cán bộ xã biết quan tâm, phát hiện sớm bạo hành để bảo vệ trẻ - đó cũng là hành động của những “Bồ-tát giữa đời”.
Xã hội chỉ thật sự an lành khi lòng từ bi đi cùng pháp luật. Pháp luật là giới hạn bên ngoài - để ngăn cái ác. Còn từ bi là giới hạn bên trong - để ngăn cái ác nảy mầm trong tâm. Nếu chỉ trông chờ vào hình phạt, con người vẫn có thể tái phạm khi tâm chưa được soi sáng. Nhưng nếu giáo dục được nuôi dưỡng bằng lòng nhân, bằng sự hiểu biết về nhân quả, thì sẽ không ai đủ can đảm để gây khổ cho người khác, vì biết rằng mỗi hành động ác là một nhát búa tự giáng vào đời mình.
Một xã hội muốn yên bình không thể chỉ có nhà tù, mà cần có trường học và chánh niệm. Mỗi đứa trẻ phải được học về lòng trắc ẩn, mỗi bậc cha mẹ phải được học về kiểm soát cảm xúc. Trong các gia đình, thay vì những “bài học” bằng roi vọt, hãy dạy con bằng đối thoại và yêu thương. Trong cộng đồng, thay vì vô cảm, hãy tập quan sát và can thiệp khi thấy một đứa trẻ có dấu hiệu bị tổn thương.
Những ai từng giơ tay đánh con mình, nếu tĩnh tâm một phút, nhìn sâu vào ánh mắt đứa trẻ, sẽ thấy nỗi sợ hãi ấy chính là lời cảnh tỉnh. Một cú đánh có thể làm rách da, nhưng một lời mắng ác ý có thể làm tổn thương tâm hồn suốt đời. Phật từng dạy: “Lời nói như ong, có thể tạo mật hoặc để lại nọc độc”. Người lớn đôi khi quên mất rằng, trẻ em học cách yêu thương hay thù ghét chính từ cách người lớn đối xử với chúng.
Trong câu chuyện ở Hà Tĩnh, bé gái lớp 5 không chỉ là nạn nhân của bạo lực, mà còn là tấm gương phản chiếu thực trạng xã hội: nhiều trẻ em đang phải sống trong sợ hãi ngay trong mái nhà được gọi là tổ ấm. Cái đau thân thể rồi sẽ lành, nhưng vết thương tâm lý thì khó hàn gắn. Vì vậy, khi pháp luật trừng phạt kẻ gây tội, xã hội cũng phải chữa lành cho đứa trẻ - bằng sự yêu thương, bằng môi trường an toàn, bằng những người biết lắng nghe và thấu hiểu.
Đức Phật dạy: “Chiến thắng vạn quân không bằng chiến thắng chính mình”. Nếu người cha dượng kia biết dừng lại một giây, biết quan sát cơn giận, biết chiến thắng bản thân, bi kịch đã không xảy ra. Nhưng khi bóng tối của vô minh lấn át, Phật tính bị che khuất, con người trở nên đáng sợ nhất. Bạo lực không chỉ là hành động sai trái, mà là thất bại của tâm thức - thất bại của sự tu tập trong mỗi người.
Phật pháp không bao giờ đứng ngoài nỗi đau của con người. Nhưng Phật pháp cũng dạy ta rằng, ghét bỏ cái ác không phải bằng cách gieo thêm hận thù, mà bằng cách chiếu ánh sáng vào nó. Phải lên án, phải xử lý nghiêm, nhưng cũng phải nhìn để hiểu - để ngăn bi kịch lặp lại. Bởi chỉ khi lòng người được soi sáng, xã hội mới thật sự bình an.
Có lẽ, mỗi người khi đọc tin này đều thấy tim nhói đau. Nhưng nỗi đau ấy sẽ vô nghĩa nếu ta không thay đổi: trong cách giáo dục con, trong cách kiềm chế bản thân, trong cách xã hội bảo vệ người yếu thế. Một đứa trẻ được an toàn là một mầm thiện được cứu. Và biết đâu, khi ta học cách yêu thương hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, lắng nghe sâu hơn một chút - chính là lúc Phật tính trong ta đang được đánh thức.
Khi con người biết dừng lại trước cơn giận, biết đặt tay xuống thay vì giơ lên, thế giới này sẽ bớt đi một nỗi đau. Và đó, cũng là lúc bóng tối của vô minh bắt đầu tan, để ánh sáng của lòng từ chiếu rọi trở lại.
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Suốt mấy hôm rày, Facebook hầu như chỉ toàn nước: nước mưa, nước lũ, nước mắt… Những dòng trạng thái ướt sũng, những đoạn video cuồn cuộn màu nâu đục, những tiếng kêu cứu xen lẫn nỗi thở dài của cư dân miền Trung khiến lòng người lặng đi.
Một buổi chiều khi tôi tạm dừng bài giảng lúc giải lao, màn hình máy tính của tôi hiện lên một tin nhắn chia sẻ của em tôi về một cô giáo ở quê nhà.
Dẫu thân bì quyện, không nhận được bằng Tuyên dương nhưng tâm của thầy thì công đức đã tròn mãn...
Có những khoảnh khắc, giữa những ồn ào của đời sống và những bất an của kiếp người, ta bất ngờ chứng kiến sự xuất hiện của những Bồ-tát không mang y áo, không ngồi trên pháp tòa, không thuyết giảng một lời.
Đã hơn ba năm kể từ khi thành phố bước qua những ngày tang thương nhất trong lịch sử. Nhưng sáng nay, khi nghĩ về “Đài tưởng niệm nạn nhân COVID-19” - công trình sắp được dựng lên giữa lòng TP.HCM, tim tôi lại nhói lên một nhịp thật sâu.
Mỗi con người đều có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Sáu căn này tiếp xúc với sáu cảnh - sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp - tạo thành sáu thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức.
Trải qua 44 năm hình thành và phát triển (1981 - 2025), Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) đã chứng minh sức sống bền bỉ của một tôn giáo gắn bó máu thịt với dân tộc.
Giữa những biến động của thời đại, khi đời sống vật chất phát triển nhanh hơn đời sống tinh thần, chúng ta càng ý thức sâu sắc rằng một cộng đồng muốn đứng vững cần có những trụ cột.