Giúp người lúc khó khăn và nhân quả nhiệm mầu sau 24 năm
Giữa thời buổi khó khăn, nhà cửa và vàng lên giá với tốc độ không ngờ, vợ chồng tôi quyết định tách khỏi gia đình chồng, dẫn theo hai đứa con thơ đi mua nhà.

Cảnh giới cao nhất của sự khôn ngoan là lòng tốt
Sau khi dọn vào nhà mới được một tuần, vào khoảng 5h chiều, vợ chồng tôi ngồi bên cửa sổ bàn tính ngân sách gia đình.
- Chúng ta còn nợ chị Hai… Vậy thì chúng ta sẽ dành trọn lương anh để trả nợ dần với lãi 3% một tháng, còn lương em thì lo chi tiêu trong gia đình và lo cho con cái học hành.
Đến 9h tối, bỗng dưng chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng mở cửa thì thấy cô hàng xóm cạnh nhà ghé chơi. Sau khi chào hỏi làm quen, cô ấy mở lời:
- Chị Yến, lúc chiều vợ chồng tôi vô tình nghe được là anh chị vay của người ta một số tiền với lãi suất 3%. Tôi với anh Năm bàn tính rồi, quyết định đem qua cho anh chị mượn số tiền này để trả lại cho người ta.
Chứ làm cô giáo như chị, lại nuôi hai con nhỏ, làm sao mà trả lãi cho đủ. Chị cứ yên tâm, bao giờ trả cũng được. Tôi không túng thiếu gì và cũng không lấy lãi.
Vợ chồng tôi cực kỳ ngạc nhiên về chuyện này, vì người hàng xóm mới này có biết gì về gia đình tôi đâu?
Chúng tôi nhất định từ chối nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết giúp. Tôi đem số tiền qua nhà trả lại, cô ấy lại đem qua. Cứ thế hơn ba lần. Cuối cùng, tôi đành lòng nhận.
Gia đình tôi ở cạnh nhà cô ấy, nhưng vợ chồng tôi đi làm suốt ngày, nên gần như hai đứa con tôi được cả nhà cô ấy chăm sóc rất chu đáo. Dù tôi luôn khóa cửa, gia đình họ vẫn đưa bánh trái, thức ăn qua cửa sổ.
Tôi ngại lắm, nhiều lúc từ chối, vì tôi hiểu được câu "Bánh sáp đi thì bánh quy lại". Nhưng vợ chồng tôi đang tiết kiệm để trả nợ, làm sao có thể chi tiêu rộng rãi như gia đình hàng xóm được?
Tôi thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình thì anh hàng xóm cười, rồi nói:
- Chị ơi, sống ở đời mà, người này giúp qua, thì người kia giúp lại. Tính toán so đo làm gì... Chị biết không, ngày xưa, ba tôi đi VM, bị Pháp bắn c.h.ế.t ở cầu sắt Tân An, Long An, không cho lấy xác. Mẹ tôi lúc đó dắt tôi, một đứa bé 5 tuổi, đứng xin xác ba tôi đem về chôn, nhưng mẹ không biết nói tiếng Pháp, chỉ biết đứng khóc.
Bỗng dưng có một người lạ đến xin dùm, rồi còn lấy tàu chở xác ba tôi về quê chôn cất đàng hoàng nữa. Chị xem, bây giờ tôi muốn đền ơn cũng không biết ông ấy ở đâu mà đền. Chỉ biết ông ấy là chủ tàu Sông Hương thôi. Mà ngày nay làm gì còn chiếc tàu Sông Hương đó ở Long An...
Tôi nghe mà rùng mình, da gà nổi khắp người. Thế mới biết, trời đất sắp xếp thật lạ lùng...
Bạn có tin không? Ông chủ tàu Sông Hương ngày đó chính là cha ruột của tôi!
Cha tôi, khi làm việc phước đức ấy, chắc chắn không nghĩ rằng, sau này, con của người được cha chôn cất năm xưa, lại sẽ đối xử tốt giúp đỡ cho con mình như thế...
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Người ta khổ hơn mình…
Phật pháp và cuộc sốngMấy hôm nay, xem tin lũ ở Phú Yên, Nha Trang, Quy Nhơn, lòng tôi cứ chùng xuống.
Niềm vui từ một chén trà
Phật pháp và cuộc sốngAnh bạn tôi nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn là sinh viên, nhưng lại có sở thích thưởng thức trà hàng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh bạn tự pha cho mình một ấm trà thơm nóng rồi ngồi nhâm nhi đọc sách. Những khi tôi đến chơi, thể nào anh bạn cũng pha một ấm trà thật đậm ngon mời tôi. Biết anh bạn có sở thích này nên nhiều lần đến tôi thường mua theo một gói bánh ngọt, thế là anh em lại có một buổi uống trà, ăn bánh nói chuyện thật hợp ý. Cũng vì sở thích này mà bạn tôi hay bị bạn bè trêu chọc, rằng thanh niên gì mà cứ như ông già, bia rượu cà-phê thì họa hoằn gọi mãi mới chịu đi, còn nhắc đến trà thì khoái cả chí, cứ có bộ ấm là tìm trà pha ngay.
Không thể nghĩ bàn
Phật pháp và cuộc sốngTôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối khá. Cha mẹ chăm lo cho ăn học chu đáo nên tôi phần nào có “bệnh công tử”. Học xong ở lại thành phố và lấy vợ, nhà vợ cũng khá nên cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cuộc sống như thế cũng quá đẹp so với bạn bè.
Đồng niên huynh đệ
Phật pháp và cuộc sốngTừ xa xưa, chư Tổ sư đã ngộ Đạo từ tuổi nhỏ. Ngày nay, con thấy mình và chú Tuệ Đạo cũng mang trong lòng khát khao ấy, mong muốn được sống trong ngôi nhà chung của Đức Thế Tôn. Hai huynh đệ mang hai hành trình khác biệt, nhưng cùng chung một chí lớn: Đi trên đường Đạo.
Xem thêm














