Ta chỉ là khách lữ hành đi ngang một mùa nhân gian

Tan vào dòng vạn tượng

Như mây trắng thong dong

Biết thân tâm tứ đại

Chỉ hợp tan giữa dòng.

Tan vào dòng vạn tượng, ta nghe trong mình một tiếng thì thầm rất khẽ, tiếng của những gì không thuộc về ta mà ta cứ tưởng là ta. Như mây trắng thong dong trôi giữa trời, không bận lòng về hình dạng, không nắm giữ một hình thù nhất định, mây buông mình trong từng giây phút, biến hóa tự nhiên như chính hơi thở của đất trời. Mỗi làn gió đi qua chỉ là một duyên, mỗi giọt nắng chiếu lên chỉ là một hội ngộ, không có gì để cố định, không có gì để mang tên “ta”.

Thân tâm này cũng vậy. Chỉ là tứ đại hợp thành, gom góp trong một khoảnh khắc của vô tận thời gian. Đất của xương thịt, nước của máu huyết, gió của hơi thở, lửa của nhiệt ấm, chúng tụ lại như một đoàn lữ khách đồng hành trong đời này, rồi cũng một ngày tan biệt mỗi nơi mỗi chốn. Không thứ gì trong ấy là “của ta”. Chỉ là mượn tạm. Chỉ là dùng một chút trên đường đi.

Thân này thật sự là khách trọ

Ta chỉ là khách lữ hành đi ngang một mùa nhân gian 1
Ảnh minh họa. 

Vô ngã không phải là mất mình. Vô ngã là thấy rõ tất cả những gì ta gọi là “mình” chỉ là những cơn sóng nổi trên mặt biển cuộc sống. Sóng có đó nhưng biển vẫn rộng hơn sóng. Thấy được biển lớn, ta không còn sợ sóng. Thấy được pháp tánh rộng không, ta không còn sợ thăng trầm, được mất. Một lời khen không làm ta kiêu ngạo. Một lời chê không làm ta buồn. Một biến cố không đủ để xô lệch lòng ta. Vì cái ta vốn ôm giữ bấy lâu hóa ra chỉ là cái bóng, cái vọng tưởng mà thôi.

Vô ngã là khi ta thấy bao phiền não từng đeo bám thật ra chỉ là những lớp sương mỏng, còn bản tâm vốn sáng, vốn rộng như hư không. Hư không không dính bụi. Tâm trong sáng, tịch lặng cũng thế. Biết vậy, ta không cần cố tẩy xóa. Chỉ cần nhìn sâu. Chỉ cần thở nhẹ. Chỉ cần trở về.

Và khi nhìn sâu, ta chợt hiểu ta không phải là người đang cố gắng trở nên an lạc. Ta chính là an lạc khi không còn nắm giữ một cái gì để gọi là “ta”. Khi ta tan vào đời, cuộc đời lại hiện lên rõ ràng. Khi ta buông đi cái “tôi” nhỏ bé, một bầu trời bao la mở ra.

Vô ngã là sự sống. Là bình thản giữa biến dịch. Là mỉm cười khi thấy muôn sự đến rồi đi như những con sóng, mà sóng thì không làm biển cạn bao giờ. Là ung dung giữa dòng đời, bởi biết rõ: hợp tan vốn tự nhiên, có không vốn hư huyễn. Ta chỉ là khách lữ hành đi ngang một mùa nhân gian, để học buông, để học thương.

Và rồi, khi buông được cái “ta”, ta mới thật sự chạm đến cái “vô biên” nơi chính mình.

gg follow

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Trí tuệ thế gian và trí tuệ Bát nhã dưới góc nhìn Thiền học

Phật pháp và cuộc sống 21:03 02/12/2025

Hôm trước, tôi đi tác nghiệp Hướng dẫn viên du lịch cho năm khách người Pháp của Công ty Du lịch Vietravel, trong đó có thăm viếng chùa Thiên Mụ - Huế. Đây là ngôi cổ tự bậc nhất xứ Cố đô một thuở hơn cả thế kỷ (1802 – 1945), nổi tiếng với tháp Phước Duyên bảy tầng được xây dựng từ thời vua Thiệu Trị năm 1844.

Giữ ấm cho nhau giữa đời gió rét

Phật pháp và cuộc sống 20:17 02/12/2025

Những ngày này, gió thổi từ đâu đó rất xa, chạm vào lòng phố, chạm vào vai người đi đường, rồi len vào từng kẽ áo.

Mùa hoa nở trong tâm

Phật pháp và cuộc sống 16:21 02/12/2025

Như một cơ duyên mà Bụt muốn tôi có mặt trong hành trình này. Sau đại dịch, khi nhân loại đối diện với quá nhiều mất mát và bất an, tôi cũng đứng trước những câu hỏi lớn về ý nghĩa của sự sống, về nơi nương tựa bình an giữa dòng đời biến động.

Xem thêm