STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
“Người mù sẽ nghĩ mọi thứ trước mắt đều đen tối”.

Trong ánh sáng nhiệm màu của đạo Phật, tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, đều có khả năng giác ngộ. Nhưng giữa cõi đời mênh mông của vô minh, vọng tưởng, có những lúc con người lại tự làm mù đôi mắt tâm linh của mình.
Khi tâm trí bị che mờ bởi thành kiến, bị dẫn dắt bởi truyền thông mưu tính, độc hại, thì họ nhìn đâu cũng thấy lỗi, nghe gì cũng thấy sai và nói ra toàn những điều mà họ không nghĩ đến nhân quả của nó về sau.
Câu nói “Người mù sẽ nghĩ mọi thứ trước mắt đều đen tối” không chỉ là hình ảnh ẩn dụ cho sự vô minh, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh cho một xã hội đang quay cuồng trong dòng chảy của thông tin bẩn, truyền thông độc hại và sự suy vong của lòng tin, chánh tín Tam Bảo. Đặc biệt trong những năm gần đây, chúng ta chứng kiến một làn sóng chỉ trích, vu khống, xuyên tạc, xúc phạm tu sĩ Phật giáo trên mạng xã hội hay thậm chí là cả báo chí truyền thông chính thống.
Trong suốt tiến trình phát triển, chưa bao giờ con người lại tiếp cận với thông tin dễ dàng và nhanh chóng như ngày nay. Nhưng chưa bao giờ sự thật lại bị bóp méo, bị dẫn dắt, bị che khuất tinh vi đến thế. Truyền thông lẽ ra là ánh sáng soi rọi sự thật thì nay lại có khi trở thành con dao hai lưỡi, tiếp tay cho những mục tiêu chính trị, mục đích cá nhân và cả lòng đố kỵ, sân hận.
Một sự việc nhỏ xảy ra trong một ngôi chùa nào đó lập tức được thổi phồng, gắn với cái mác “Phật giáo”, rồi được giật tít câu view theo kiểu: “Chuyện động trời trong chùa”, “Thầy chùa làm loạn!”, “Phật giáo đang tha hóa?” hay “Nghề thầy chùa!”… Những tiêu đề ấy đánh trúng tâm lý tò mò, hiếu kỳ và cả thành kiến sẵn có của một bộ phận đám đông công chúng chưa có hiểu biết đúng về đạo Phật.
Khi một vài người tu hành thiếu tu dưỡng phạm phải sai lầm, lập tức người ta gom cả hàng vạn tu sĩ khác để phán xét, để phỉ báng. Cũng giống như một bác sĩ phạm lỗi y đức, bị quay phim, giật title, đám đông liền kết luận rằng ngành y suy đồi. Khi một giáo viên có hành vi thiếu mẫu mực, người ta quy kết cả ngành giáo dục đang xuống cấp. Một số chiến sĩ cảnh sát giao thông có dấu hiệu tiêu cực, công chúng lập tức biến thành “người phán xử”…
Đối với Phật giáo cũng vậy, chỉ một vụ việc đơn lẻ là đủ để hàng loạt bình luận nặng nề như: “Nuôi thầy chùa để làm gì?”, “Ăn cơm chùa, rồi đi làm bậy!”, “Giả danh tu hành để trục lợi!” hay “tu hành mà không giữ giới!”…
Những lời ấy không chỉ tổn thương cá nhân mà còn bôi nhọ cả một Tăng đoàn đang lặng lẽ gieo hạt từ bi, một Giáo hội đang từng ngày nỗ lực xây dựng niềm tin và đạo đức cho xã hội.
Mạng xã hội dần trở thành nơi “xả rác tâm thức” của không ít người. Khi tâm thức bị lấp đầy bởi sân hận, ganh tỵ, thất vọng hay mặc cảm, họ dễ bị cuốn vào những làn sóng phẫn nộ vô cớ, hiệu ứng đám đông - nơi mà chỉ cần một dòng tin, một lời nói chưa kiểm chứng, một bức ảnh bị cắt ghép hay một lời đồn vô căn cứ - là đủ để họ tham gia vào tiến trình “phán xử”, ném đá, tẩy chay…
Có người chưa từng bước vào cổng chùa, chưa từng nghe trọn vẹn một thời Pháp, chưa hiểu gì về giới luật hay tinh thần xuất gia nhưng lại tự tin lên tiếng về “đạo đức của thầy chùa”. Có người còn rất trẻ, chỉ mới nghe vài đoạn clip cắt ghép trên TikTok, bảng Reel Facebook,… đã hùng hồn kết luận “Phật giáo là mê tín”, “thầy chùa là giả dối” hay “một lũ ô hợp giả tu”.
Họ đâu biết rằng đằng sau những chiếc y vàng kia là bao nhiêu năm dài học đạo, bao nhiêu đêm khuya đốt đèn tụng kinh, dịch thuật, bao nhiêu kiếp người đã nguyện xả thân cầu đạo. Họ đâu biết có những tu sĩ lặn lội vào vùng sâu vùng xa gieo hạt giống Phật, dựng lại đạo đức giữa vùng đất khô cằn. Họ đâu thấy được nước mắt của những người thầy khi chứng kiến Phật tử mình lầm đường lạc lối. Họ chỉ thấy một clip mập mờ, một status theo kiểu “độc lạ Bình Dương”, rồi vội vàng phán xét như thể mình là chân lý, mình tri thức, hiểu biết.
Có một sự thật đáng buồn là: không phải ai nói cũng vì muốn hiểu và không phải ai lên tiếng cũng vì muốn xây dựng. Rất nhiều người chỉ trích, lên án tu sĩ Phật giáo không phải vì họ yêu sự trong sạch của đạo, mà đơn giản là vì họ cần một cái cớ để xả những bất mãn, sân hận và bạo động trong lòng.
Người ta dễ dàng đổ lỗi cho tu sĩ vì thấy họ “không làm ra tiền”, “không đóng thuế”, “không sản xuất”, nhưng quên rằng đời sống tâm linh là nền tảng vô hình nuôi dưỡng đạo đức và bình an xã hội. Một ngôi chùa vắng lặng giữa phố xá ồn ào vẫn là một điểm tựa tinh thần cho bao con người đang chông chênh. Người ta phán xét rằng “ông sư kia đi xe hơi”, “ông thầy chùa kia xài iPhone”… nhưng lại quên rằng chiếc xe hay chiếc điện thoại ấy có thể là do Phật tử hiến cúng để tiện cho việc phục vụ, hoằng pháp. Họ nhìn bề ngoài mà không thấy tâm bên trong, họ giống như người mù sờ voi, mỗi người chạm một phần rồi tưởng mình hiểu toàn bộ con voi.
Không ai có thể dẫn người khác đi đúng đường nếu chính mình đang bịt mắt. Những người thường xuyên “toxic” tu sĩ, lan truyền thông tin bẩn về Phật giáo thực ra đang tự phá hoại niềm tin của chính mình, của cộng đồng và xã hội mình.
Khi Phật giáo, một tôn giáo hòa bình, từ bi, lấy giới luật làm nền tảng bị làm cho xấu đi trong mắt công chúng, thì người tổn thương nhiều nhất chính là những ai đang cần một ánh sáng giữa cuộc đời nhiều bóng tối. Khi người ta không còn tin vào đạo đức, không còn tin vào sự tu hành chân thật, thì ai sẽ là điểm tựa tinh thần cho xã hội đầy rối ren này? Và trong sâu xa, người nói lời phỉ báng cũng đang gieo cho mình một hạt giống của ác nghiệp. Họ không biết rằng một lời xúc phạm một bậc tu hành thanh tịnh có thể là nghiệp rất lớn, khó hóa giải.
Phật giáo không che giấu khuyết điểm. Trong truyền thống của mình, đạo Phật luôn dũng cảm nhìn vào thực tại: nếu có tu sĩ phạm giới liền xử lý; nếu có người giả danh xuất gia, tăng đoàn cảnh báo… Nhưng đừng vì vài hiện tượng mà đánh đồng tất cả Tăng đoàn. Trong giai đoạn qua, đã có nhiều vụ việc được xử lý nghiêm minh, công khai nhưng đồng thời, cũng có những vị tu sĩ bị vu oan, bị hiểu sai, mà không có cơ hội lên tiếng. Sự im lặng của họ không phải là sự đồng tình, mà là hạnh nhẫn giữa cõi đời loạn động. Chúng ta cần mở con mắt tuệ để thấy: đâu là người tu thật, đâu là hiện tượng tạm thời; đâu là hành vi cá nhân, đâu là giá trị cộng đồng. Đừng nhìn bóng tối rồi cho rằng cả bầu trời đã tắt nắng.

Bài viết này không nhằm lên án ai, mà chỉ muốn mời gọi mỗi người hãy tự soi xét lại mình. Khi ta thấy mình đang nổi giận, đang phán xét, đang lặp lại một thông tin tiêu cực về người khác nhất là tu sĩ hãy dừng lại một chút. Hỏi lòng mình: “Ta thật sự hiểu hết câu chuyện chưa? Ta đang nói ra từ đâu từ sự hiểu biết hay từ cảm xúc bốc đồng?”.
Hãy thắp một ngọn đèn trong tâm, để thấy rằng không phải mọi thứ đen tối trước mắt đều là bóng đêm của thế giới, có thể đó là màn che của chính lòng ta. Phật pháp không hứa hẹn rằng thế giới sẽ luôn trong sạch, nhưng hứa rằng tâm ta có thể trong sạch nếu ta chịu tu tập, chịu tỉnh thức, chịu từ bi. Và nếu ta gặp một người tu chưa đúng, hãy cầu nguyện cho họ chuyển hóa. Đừng lấy đó làm cớ để phỉ báng cả Tăng đoàn. Vì giữa bầu trời nhiều mây, vẫn còn ánh mặt trời rạng rỡ. Giữa đêm tối, vẫn có ngọn nến được thắp lên bởi những bậc tu hành đang âm thầm độ đời, không cần ai biết đến, không cần ai tung hô.
Xin đừng làm người mù rồi trách thế giới không có ánh sáng.
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Có những khoảnh khắc, giữa những ồn ào của đời sống và những bất an của kiếp người, ta bất ngờ chứng kiến sự xuất hiện của những Bồ-tát không mang y áo, không ngồi trên pháp tòa, không thuyết giảng một lời.
Đã hơn ba năm kể từ khi thành phố bước qua những ngày tang thương nhất trong lịch sử. Nhưng sáng nay, khi nghĩ về “Đài tưởng niệm nạn nhân COVID-19” - công trình sắp được dựng lên giữa lòng TP.HCM, tim tôi lại nhói lên một nhịp thật sâu.
Mỗi con người đều có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Sáu căn này tiếp xúc với sáu cảnh - sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp - tạo thành sáu thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức.
Chiều tối 8/11, dư luận đều nhận định, có phép mầu khi hay tin cả 3 người dân đặc khu Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi) trôi dạt trên biển trong bão Kalmaegi (bão số 13) đều đã được cứu sống.
Trải qua 44 năm hình thành và phát triển (1981 - 2025), Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) đã chứng minh sức sống bền bỉ của một tôn giáo gắn bó máu thịt với dân tộc.
Giữa những biến động của thời đại, khi đời sống vật chất phát triển nhanh hơn đời sống tinh thần, chúng ta càng ý thức sâu sắc rằng một cộng đồng muốn đứng vững cần có những trụ cột.
Mấy ngày gần đây, mạng xã hội lại râm ran chuyện Vietnam Airlines thông báo, từ ngày 3/11/2025 sẽ thu phí hành lý xách tay quá cước ngay tại cửa ra máy bay - tương tự chính sách đang áp dụng tại Vietjet Air.
Đầu tháng 11 năm 1999, tôi cùng với gia đình và một học trò của tôi leo lên trần la-phông thấp tối của ngôi nhà hơn năm chục năm tuổi.