Tưới cho lòng mình tươi
Từ khi còn nhỏ xíu, mình đã được mọi người xung quanh dạy phải sống cho đàng hoàng. Ngoan đi con, rồi người ta thương. Học giỏi đi con, rồi người ta nể. Đừng nói lời cộc cằn, đừng cư xử nông nổi. Phải tốt. Phải sạch. Phải yên. Lớn lên, mình mới hay, thiệt ra đời không phải 100% vận hành theo kiểu mấy câu đó.
Có người sống tử tế tới từng đầu ngón tay, mà vẫn bị soi mói. Có kẻ từng va vấp, sửa mình, mà vẫn bị người đời kéo lùi bằng cái sai của ngày cũ. Có người câm nín chịu đựng bao nhiêu điều, rốt cuộc cũng bị kêu là "bạc bẽo", "vô ơn". Mỗi người đều mang vác trong mình một cái bóng - và nhiều bận, người khác chỉ nhìn cái bóng đó mà xét đoán nguyên một đời.

Thế gian không cần lý do chính đáng để phán xử ai. Một người hoàn hảo - bị cho là giả tạo. Một người hay mắc lỗi - bị cho là không xứng sống. Một người im lặng - thì biểu là lạnh lùng. Một người hay cười - bị rầy là giả nai. Chỉ cần còn thở là còn bị nhìn ngó, chấm điểm, cân đo, đong đếm bằng thước đo mỏi mệt của thiên hạ.
Lòng người như mặt ruộng sau mùa khô hạn - nứt nẻ, dễ đổ bể, dễ kết án. Mỗi ai bước vô đó đều để lại dấu chân, rồi bị rầy là làm dơ đất. Sống vừa đủ thôi cũng không an ổn. Vì thế gian không buông tha người chưa sai, cũng chẳng hề rộng dung người đã hối.
Cũng bởi không ai được tha, nên con người mới học cách mà sống không cần được tha. Hiểu ra cái chuyện sống đúng không phải để được ai tán thưởng hết, mà để không phản bội chính mình. Hiểu là tha thứ không phải xin từ người đời, mà là chuyện phải học với chính mình - tha cho cái phần đã từng ngu muội, dại khờ, đã từng yêu lộn, nói sai, té nặng.
Mình từng tưởng thế giới sẽ nhẹ nhàng với người lành. Nhưng sự thật là, thế giới này lắm khi chỉ im lặng khi ta không còn sức để đáp trả. Bởi vậy, sống tốt không phải để được vỗ tay, mà để đến lúc một mình, ta không ghét nổi bản thân.
Thế gian không buông tha chúng ta. Nhưng chúng ta tha cho thế gian.
Mình không sống để mong được ai tha thứ.
Vì với mình, rốt cùng tha là thứ dành cho những kẻ chết rồi, hoặc không còn trái tim để quằn quại nữa.
Phần mình - sống là biết chắc một điều: mình sẽ bị hiểu lầm, sẽ bị nói sai, sẽ bị tổn thương bởi cả những người mình đem ruột rà mà thương yêu nhất.
Và mình vẫn sẽ sống.
Vẫn rửa mặt mỗi sáng bằng nước lạnh, chải đầu gọn, ra đường với lòng biết ơn vì mình vẫn còn sống.
Vẫn lựa làm điều đúng, không vì ai hết, mà vì đó là thứ giữ mình còn nguyên.
Và có khi, đó mới là điều đẹp đẽ nhất.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Đứng đúng chỗ của mình
Phật pháp và cuộc sốngCuộc đời con người hầu như chỉ xoay quanh ba ý niệm: hơn người, bằng người, hoặc thua người.
Ngôi chùa quê tôi
Phật pháp và cuộc sốngNhững người xa quê hương, không biết họ có suy nghĩ gì mỗi khi nhớ về quê quán, hình ảnh nào làm cho họ cảm động và đáng nhớ nhất? Chẳng hạn như dòng sông, con đò bến nước, hay những món ăn dân dã như dĩa rau muống luộc, bát nước chè xanh…
Bốn bệnh
Phật pháp và cuộc sốngChỉ Bệnh/ Đè nén các vọng tưởng/ Miễn cưỡng bắt dừng lại/ Muốn biển không nổi sóng/ Thanh Văn dụng cách này
Mùa bình yên!
Phật pháp và cuộc sốngKhi ánh nắng sớm mang theo chút hơi lạnh của những ngày cuối thu, lòng người cũng trở nên thâm trầm hơn với những khoảnh khắc dừng lại ở một góc nhỏ nào đó và cầm trên tay một quyển sách hay, tạm quên đi cái ồn ã vốn quen thuộc hằng ngày, để sống trọn vẹn cho mình trong từng giây phút.
Xem thêm














