Đầu đông gió khói
Làn gió đông ập tới cứ như báo hiệu tháng cuối năm đang chực chờ tới. Không giống như những cơn mưa mùa hè có phần bất chợt hơn, như cái tính trái mùa ngúng nguẩy khó chiều của các cô gái đôi mươi, gió đến một cách dè dặt và chậm rãi hơn. Từ từ những màn mây chậm rãi bao trùm cả bầu trời, xé tan màu thu yên tĩnh, bò chầm chậm khắp khoảng sân nơi tôi làm rồi chiếm lĩnh nó, tạo thành những cơn gió rét buốt.
Đã rất nhiều năm rồi, tôi vẫn hay ngồi trong góc phòng nhỏ nơi mình làm việc và dành chút thời gian rảnh nhìn ra bóng gió đông ngoài sân. Nơi tôi làm nhìn ra được một góc sân, nơi cửa kính không ngăn nổi tầm nhìn gió đông thổi từng cơn của tôi. Gió đông mang một vẻ ương bướng khó chiều, nếu cứ bươn ra ngoài gió đông thể nào cũng mang về một gương mặt se lạnh.
Tôi yêu cái cách mà gió đông buông lời từ biệt, cứ tưởng như gió đông đang hò hẹn với mình. Khi bắt đầu ngày, gió đông theo tôi đến chỗ làm, vì “không được phép vào” nên gió đông cứ đợi ngoài hiên cửa, thi thoảng lại mấp máy bò lên bậu, cứ như đòi vào. Và cũng đôi khi, tôi ra ngoài vươn mình cho đỡ mệt mỏi, gió đông lại được dịp ôm lấy tôi, đứng càng lâu thì cái tình ấy càng cháy nồng, nóng bỏng. Đến trưa, khi tôi tan ca sáng, gió đông dường như buông mình hừng hực, của cái lòng nhớ, như ôm lấy người mình yêu thương. Và khi một ngày bận rộn với buổi chiều, cho đến khi tan tầm, gió đông phải đợi đưa tôi về đến nhà mới chịu mình ngủ yên cùng bóng đêm.

Gió đông yêu tôi và tôi cũng yêu gió đông. Theo cái cách mà dường như trong mắt kẻ đang yêu, mọi thứ về người mình yêu đều đẹp. Tôi thích sự lành lạnh mà làn gió đông ấy mang lại, như cách gió đông khiến mọi thứ đậm màu mùa hơn trong quyền năng của mình. Tôi thích cái cách gió đông từ từ trườn lên bao trùm toàn thành phố, mang đến một sự rét buốt như cách tiết trời phải có, một sự khởi đầu ngày. Không biết gió đông sẽ đến bao giờ, chứ tôi, tôi nỡ mang một lòng yêu gió đông mất rồi.
Bên cạnh những làn gió đông, cứ tới khoảng thời gian cuối năm khi ngơi tay giữa những bộn bề nơi thành thị đột nhiên tôi lại nhớ tới làn khói quê của mình vô cùng. Một người đàn ông trưởng thành bỗng dưng làm một trò trẻ con đốt một điếu thuốc nhả những vầng khói tròn và tự huyễn hoặc nó giống làn khói quê nhà, chỉ càng khiến cho mình thêm cay xè đôi mắt. Cái sự nhớ nhung thôi thúc muốn được về quê, muốn được trở về cái thời ngây dại đã bị guồng quay cuộc sống cuốn lấy tự lúc nào.
Trẻ con ngày ấy ngày một buổi đến trường, còn lại tụ tập cùng nhau chăn trâu, đánh đáo, vui vẻ chạy cùng nhau trên những triền đê. Nhưng cứ mỗi khi ánh gió đông ban chiều dần tắt đi, khi phía xa xa những mái ngói bắt đầu “thả” những đợt khói cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi bắt đầu cồn cào đói bụng, tìm mọi nẻo để trở về nhà. Đó là khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu hồng và những gợn mây bắt đầu tìm đường về chốn ngủ, chiều cũng dần kéo xuống như cách kết thúc một ngày làm việc vội. Khi khói bắt đầu bốc lên nơi chái bếp cũng là lúc má tôi đã về nhà sau ngày dài ở trường bắt đầu nấu cơm. Mỗi khi cùng đám bạn chăn trâu về hoặc nghịch đùa đâu đó tôi rất yêu khoảng thời gian này. Xen lẫn với mùi khói bếp là mùi của nồi cơm to khói bốc lên nghi ngút thơm phức cồn cào. Má đẩy rơm để nhen thêm nồi canh, tôi chực củi bén thêm vào duy trì lửa. Khói bếp bốc lên cũng là lúc tôi biết gia đình tôi sẽ ngồi lại với nhau bên mâm cơm đạm bạc khi ba làm ngoài đồng, anh đi cộ, còn má đi dạy về...
Hình ảnh khói quê cũng là kí ức với những buổi trưa gió đông cháy tôi đi học về thấy anh tôi đương đốt xác lúa ngoài đồng. Cái oi bức của mùa hè cùng với ngọn lửa đương cháy đồng hừng hực khiến bóng dáng anh tôi trở nên mờ ảo rồi chợt nhòe trong mắt tôi. Đứng ngây ngốc chỉ chốc trên con đường làng nhìn xuống ruộng đã khiến mồ hôi tôi tuôn ra dữ dội, nghe vội tiếng quát của anh tôi: “ Về nhà đi chứ không thấy gió đông sao mà đứng đực ra đó?” Tôi chợt tự hỏi chốc lát của tôi và thời gian đằng đẵng anh bươn gió đông nó khác nhau sao? Khói vẫn cứ bốc lên trên từng thửa ruộng như dọn dẹp tàn tích cuả một buổi thu hoạch lúa dần...
Khi ấy mỗi khi chăn trâu hoặc thả cho lũ vịt chạy đồng, chúng tôi vẫn thường giúp người lớn mót lúa còn sót lại, hoặc để cho đám vịt ăn những hạt lúa nổi còn vương. Khi tiện tay còn bắt được ối những cào cào về rang muối lên là được bữa. Có những lần khoai ra trái to, chúng tôi đi lấy về đầy những bị, tụi nó vẫn thường hay kéo qua nhà tôi, đợi ba tôi nhóm lửa nơi chái bếp nấu rượu, lại thậm thụt quăng những củ khoai to tròn ấy trực tiếp vào đống lửa đang cháy to. Khúc củi dài được ngồi xa xa thi thoảng trở củ khoai cho khỏi sém, khoai cứ trực tiếp chín trong đống lửa. Đến khi bắt đầu thơm lên mùi khoai nướng, ba sẽ giúp chúng tôi khều ra, để nguội một lúc và chúng tôi bắt đầu có những bữa khoai nướng như những món quà quê ý nghĩa. Khói bốc ra từ những củ khoai cứ như mùi kỉ niệm và làn gió đông thổi về se sắt nơi chái bếp khiến tôi nhận ra đầu đông đã đến tự lúc nào.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Đầu đông gió khói
Phật pháp và cuộc sốngLàn gió đông ập tới cứ như báo hiệu tháng cuối năm đang chực chờ tới. Không giống như những cơn mưa mùa hè có phần bất chợt hơn, như cái tính trái mùa ngúng nguẩy khó chiều của các cô gái đôi mươi, gió đến một cách dè dặt và chậm rãi hơn. Từ từ những màn mây chậm rãi bao trùm cả bầu trời, xé tan màu thu yên tĩnh, bò chầm chậm khắp khoảng sân nơi tôi làm rồi chiếm lĩnh nó, tạo thành những cơn gió rét buốt.
Ba loại tình yêu
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu có ba cấp độ. Loại thứ nhất là tình yêu giữa hai người, vốn được nuôi bởi những phản ứng hóa học trong cơ thể.
Kiến tạo một buổi sáng bình an
Phật pháp và cuộc sốngCó những buổi sáng ta thức dậy trong vội vàng, như thể ngày mới đã kéo ta đi trước khi ta kịp thở. Nhưng cũng có những buổi sáng, chỉ cần một hơi thở chậm, một bước chân nhẹ, cả thế giới dường như lắng lại.
Thương mà không kèm mong cầu, tình thương đó không kéo mình vào khổ
Phật pháp và cuộc sốngTrong các mối quan hệ, chúng ta thường hay nói: “Tôi khổ vì tôi thương người ta quá nhiều.” Nghe thì có vẻ đúng, nhưng nếu nhìn kỹ lại, mình sẽ thấy: mình không khổ vì thương nhiều, mà khổ vì mong đợi quá nhiều trong cái thương đó...
Xem thêm














