Về lại nhà
Cánh đồng làng trải dài, ngút mắt trong sắc xanh của lúa non, nhấp nhô từng con diều bay lượn trên bầu trời trong trẻo. Tôi đứng lặng, cảm giác quen thuộc như bàn tay ai khẽ vuốt ve lòng mình. Bao năm xa cách, tôi đã về lại nhà, nơi chất chứa những ký ức ngọt ngào của tuổi thơ.
Ngày đó, tôi là cậu bé luôn mê mẩn tiếng gió rì rào trên cánh đồng, bước chân trần chạy trên những luống đất mềm, mùi thơm ngai ngái của lúa cứ quấn lấy từng giấc mơ. Nhưng lớn lên, tôi rời xa làng quê, theo dòng người xuôi về phố thị. Ánh đèn rực rỡ, nhà cao chọc trời khiến tôi choáng ngợp. Tôi lao vào guồng quay kiếm tiền, khát vọng khẳng định bản thân, để rồi lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng và áp lực.
Mẹ tôi thường gọi điện hỏi thăm. Giọng bà trầm ấm, pha lẫn chút lo âu:
- Con ơi, làm việc vừa sức thôi. Có mệt thì về nhà nghỉ một thời gian, quê mình vẫn chờ con.
Tôi thường gạt đi, cho rằng mẹ lo xa. Nhưng những cơn đau đầu triền miên, những đêm thức trắng, và cả cảm giác xa lạ giữa chốn phồn hoa đã khiến tôi phải nghĩ lại. Một ngày, tôi quyết định gói ghém hành lý, lên chuyến xe sớm nhất về quê.
Làng tôi không thay đổi nhiều. Con đường đất quen thuộc vẫn còn đó, những mái nhà ngói đỏ nằm im lìm bên hàng cau. Tôi gặp lại mẹ ở sân nhà, đôi mắt bà ánh lên niềm vui không giấu nổi.
- Con về thật rồi sao? Mẹ cứ tưởng…
Tôi ôm lấy mẹ, thấy trái tim mình như dịu lại. Ngày hôm đó, tôi lang thang khắp làng, đi qua từng ngõ nhỏ, ra đến cánh đồng xa. Tôi cởi giày, bước chân trần lên lớp đất ẩm. Làn gió mát lành vờn qua mặt, mang theo mùi lúa non nồng nàn. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, để cho mọi nỗi buồn, mọi áp lực tan biến.
Buổi tối, mẹ dọn ra bữa cơm giản dị: rau muống luộc, cá đồng kho, và chén nước mắm gừng thơm nức. Ăn từng miếng, tôi thấy như được tiếp thêm sinh lực, như quay về chính con người thật của mình.
- Mẹ, con sẽ ở lại đây một thời gian, được không? - Tôi nhìn mẹ, ánh mắt đầy hy vọng.
Bà mỉm cười, đặt tay lên vai tôi:
- Đây là nhà con mà, con muốn ở bao lâu cũng được.
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu giúp mẹ ngoài ruộng, làm những công việc mà đã lâu tôi không còn nhớ cách làm. Lạ thay, càng làm, tôi càng thấy nhẹ nhõm. Từng luống đất, từng bông lúa khiến tôi nhận ra sự bình dị lại chính là thứ mình cần.
Một buổi chiều, tôi đứng giữa cánh đồng nhìn ánh mặt trời đỏ rực buông xuống. Tôi thầm nghĩ: có lẽ, đôi khi chúng ta phải bôn ba để nhận ra rằng, chẳng nơi nào bình yên như nhà. Và đôi khi, chỉ cần dừng lại, quay về với những điều thân thuộc, ta sẽ tìm lại được chính mình.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Hạnh nguyện độ tha rạng ngời của Đức Phật A Di Đà
Góc nhìn Phật tử 11:35 14/12/2024Hướng về ngày 17/11 AL, ngày vía kỷ niệm Ngài, là khi những điều thiêng liêng cao cả nhất được tôn vinh, là cơ hội hy hữu để ta hướng tâm về hình ảnh đức Phật, hướng về hình ảnh của một bậc xuất trần thượng sĩ và tam thiên đại thiên thế giới của Ngài.
Tập điều chỉnh chính mình khi phát hiện mình bất ổn
Góc nhìn Phật tử 08:54 03/12/2024Này bạn, khi tâm trạng rơi vào trạng thái bất ổn, uể oải, hoặc cảm giác như năng lượng tích cực trong ta đã cạn kiệt, việc đầu tiên cần làm là ý thức rõ ràng về tình trạng của mình.
Tôi tin nhân quả
Góc nhìn Phật tử 13:57 02/12/2024Từ ngày tôi biết đến Phật pháp, câu kinh dạy về nhân quả: “Muốn biết cái nhân trước, hãy nhìn sự thụ hưởng ở hiện tại. Muốn biết cái quả sau, hãy nhìn việc làm hôm nay” luôn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Truyện ngắn: Hương từ chữ bay ra…
Góc nhìn Phật tử 11:17 02/12/2024Mẹ về hưu sau mấy chục năm lăn lộn với nghề. Ngày đi làm cuối cùng để chia tay đồng nghiệp, mẹ mang về một bó hoa nhỏ và mấy tấm bằng khen đạt giải thưởng báo chí toàn quốc trong nhiều năm.
Xem thêm