Thứ tư, 24/04/2019 11:03 (GMT +7)

| Hà Nội 34°C /57%

Tịnh Độ tông
DỮ LIỆU
Thứ ba, 03/01/2023, 14:37 PM

Khỏi ung thư tủy sống nhờ nỗ lực hành trì Phật Pháp

Không nhờ Phật Pháp thì giờ này chắc chị chẳng thiết sống nữa. Trước kia chị cứ tưởng bệnh tật hiểm nghèo sẽ chẳng bao giờ sờ tới gia đình mình, chị cứ nghĩ Phật Pháp là điều gì đó hư ảo, xa vời, chỉ dành cho những cụ già rảnh rỗi. Hóa ra chị đã quá sai lầm.

Đoan thở một hơi thật sâu, mồ hôi đẫm hai bên tóc mai chưa ráo, lấy đà ngồi dậy. Chẳng hiểu vì sao mấy ngày hôm nay thắt lưng em đau dữ dội, đi đứng nằm ngồi đều đau đớn, phải lấy tay vịn vào chỗ thắt lưng đỡ xương sống, hết cong mình ưỡn ra rồi lòng khòng cúi xuống, vặn vẹo bên này bên kia vẫn thấy vô cùng khó chịu, ê mỏi.

Thấy con gái vận động khó khăn như người già, mẹ Đoan cất tiếng:

– Ai bảo con chơi thể thao nhiều như vậy, nên giờ mới đau thắt lưng. Sau chơi vừa phải thôi nghe chưa.

Ban đầu Đoan cũng tin do mình chơi thể thao quá sức nên bị đau. Nhưng vài ngày sau, lòng bàn chân và các ngón chân, lan dần cả hai bàn chân đều tê bì không rõ nguyên nhân. Em bước từng bước một chậm rãi và đau đớn mới có thể di chuyển được. Đoan hoảng hốt, tại sao trông mình giống một cô bé tật nguyền như thế này?

Cô Huỳnh Thị Anh Dao (Pháp danh Diệu Quang) – dì của Đoan – vừa trở về từ nước Úc xa xôi, thấy cháu mình đang khỏe mạnh tự dưng trông như người tàn phế, ngay cả việc đi vệ sinh cá nhân cũng rất khó khăn. Nhìn những bước đi khập khiễng lết từng chút một của Đoan khiến dì không thể nào ngồi yên một chỗ. Cô nói với chị gái:

– Để em đưa Đoan đi chụp MRI (cộng hưởng từ) để xem con bị làm sao.

Mẹ Đoan thở dài gật đầu nói:

– Ừ chắc phải đưa nó đi chụp thôi. Do chị tiếc tiền nên cứ chần chừ.

Ngay sáng hôm sau, dì Dao gạt hết mọi công chuyện riêng, đưa Đoan qua bệnh viện Hồng Đức chụp chiếu, thì ngã ngửa với kết quả bác sĩ thông báo.

Một nữ Phật tử đã thoát chết nhờ Phật pháp vi diệu

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

“Bệnh nhân Nguyễn Huỳnh Anh Đoan 19 tuổi ở đường số 12, phường Bình Trị Đông, quận Bình Tân, Tp. Hồ Chí Minh phát hiện có 4 khối u đóng ổ hoại tử.”

Theo như bác sĩ chuẩn đoán thì Đoan cần thực hiện một ca mổ lấy bướu, nếu để bướu lớn hơn nữa chèn vào dây thần kinh sẽ khiến em bị liệt vĩnh viễn, mất hẳn khả năng đi lại.

Bệnh viện đã kết luận như vậy, gia đình cũng thống nhất để Đoan phẫu thuật. Trong phòng mổ, bác sĩ bất ngờ phát hiện đốt xương sống số 8 và số 10 của Đoan bị mẻ, riêng đốt số 9 bị vỡ hoàn toàn do cục u bướu ăn mòn đốt sống. Do vậy họ phải gắn một cái nẹp kim loại để hỗ trợ xương sống. Còn phần u đã lấy ra được mang đi xét nghiệm.

Trong khi Đoan còn nằm ở phòng hồi sức, bác sĩ nhẹ nhàng gọi mẹ Đoan và dì Dao vào phòng khám nói chuyện riêng. Ngồi đối diện với người nhà bệnh nhân, bác sĩ có chút e ngại đẩy tờ phiếu kết quả xét nghiệm ra trước mặt họ rồi nói:

– Hai cô xem đi, những khối u trong người cháu Đoan là u ác tính. Chính xác nó là ung thư tủy sống, đã sang giai đoạn di căn. Mạng sống của cháu chỉ có thể kéo dài 6 tháng nữa, không thể hơn. Chúng tôi đã bóc tách 4 khối u đó ra khỏi cơ thể Đoan và nẹp xương sống cho cháu thay cho những đốt sống bị vỡ mẻ, hy vọng cháu có thể đi lại được một chút. Nhưng căn bệnh này cuối cùng cũng không thể chữa trị được đâu. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần.

Nhìn tờ phiếu kết quả, dì Dao bàng hoàng, còn mẹ của Đoan thì khóc ngất, người bà run rẩy, ngồi không vững, ngỡ ngàng trước hiện thực xảy ra với đứa con gái bé bỏng. Nội dung tờ kết quả ám ảnh tâm trí họ, đánh dấu một chặng đường gian nan vất vả giành giật lại sự sống cho Đoan từ tay thần chết.

Em còn rất trẻ, năm nay đang học lớp 12, chuẩn bị thi đại học. Một tương lai còn đang chờ đón em. Mẹ Đoan nghĩ về con, gục đầu vào vai dì Dao, không ngừng rơi nước mắt. Là một người mẹ, nhẽ nào ngồi không nhìn con mình chết. Nhưng mẹ Đoan yếu đuối, trước “án tử hình” của con gái, mẹ Đoan chỉ biết khóc, đầu óc giờ đã u mê, không nghĩ được gì hết.

– Có cách nào không hả Dao? Chị phải làm sao? – Mẹ Đoan hỏi dì trong vô vọng.

Dì Dao lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời:

– Không được để cho Đoan biết về bệnh tật của mình. Giờ chị em ta cứ đi tìm bác sỹ giỏi nhất chữa trị cho cháu. Còn nước còn tát. Dù tốn kém bao nhiêu cũng phải cố gắng. Đừng tiếc tiền. Chị cũng phải nhất tâm niệm Phật để hồi hướng công đức cho Đoan tai qua nạn khỏi. Chỉ có Phật Bồ Tát mới cứu được cháu lúc này.

Mặc dù từ trước đến nay ngoài dì Dao, cả nhà Đoan chẳng ai tin theo Phật Pháp. Đối với mẹ Đoan, chỉ có cơm áo gạo tiền mới là những thứ thiết thực, còn tu tập chỉ dành cho các ông già bà cả rảnh rỗi không có việc gì làm. Nhưng trong hoàn cảnh bất lực như hiện tại, thì dù là phương pháp đông tây kim cổ gì, miễn sao có tia hy vọng cứu con, mẹ Đoan cũng chấp nhận hết.

Trở về nhà sau ca phẫu thuật, sức khỏe Đoan yếu đi trông thấy, đi không đi được, ngồi không ngồi được, nằm cũng chẳng yên. Cơ thể em bứt rứt khó chịu như muốn phát điên vì chẳng một tư thế nào khiến em an ổn. Muốn đi lại cần phải có người khiêng em mới di chuyển được. Đoan không biết căn bệnh của mình nguy hiểm đến mức nào mà bản thân lại ra nông nỗi này. Đây có lẽ là sự đau đớn kinh khủng nhất với Đoan trong suốt 19 năm qua.

Tối hôm đó, dì Dao hướng dẫn chị gái lập một ban thờ Quán Thế Âm Bồ Tát ở ngay giữa sân nhà. Dù ngày hay đêm, đèn nhang vẫn thắp liên tục không tắt. Hễ có thời gian là hai chị em bảo nhau ra trước ban thờ trì chú niệm Phật. Mỗi tối hai chị em đều đặn lạy 108 lạy. Tuy mẹ Đoan chưa có sự am hiểu gì nhiều về Phật Pháp, nhưng được dì Dao truyền đạt, nên bà cũng hết lòng làm theo. Bằng tình yêu thương của người mẹ người dì đối với Đoan, họ trì niệm trong sự cung kính và tha thiết.

Ở trong nhà, Đoan nghe lời dì, cố gắng gạt bỏ cơn đau, hổn hển từng hơi, lầm rầm trì niệm từ 3 đến 7 biến chú Đại Bi mỗi tối trước khi đi ngủ. Sức em yếu, được như vậy là đã rất cố gắng rồi.

Một tuần như thế trôi qua, phổi của Đoan bất ngờ bị tràn dịch, không thể làm được việc gì ngoài thở thoi thóp từng hồi. Nhìn Đoan như con cá mắc cạn đang cố hít lấy từng ngụm không khí. Em không thể ăn được, sống tạm qua ngày bằng chút sữa. Đoan hổn hển, nói từng từ ngắt quãng:

– Dì Dao … ơi … cứu con.

Nghe từng từ cháu gái nói, lòng dì quặn thắt đau đớn không kể xiết chẳng khác gì mẹ Đoan. Dì Dao ôm cháu vào lòng, an ủi:

– Con phải nghe lời dì, chịu khó niệm Phật, trì chú Đại Bi. Quán Thế Âm Bồ Tát Ngài sẽ gia hộ cho con.

Dì Dao ban ngày vẫn miệt mài rong ruổi khắp nơi tìm thầy thuốc giỏi, có mối quan hệ nào có thể nhờ vả cô đều tìm đến. Vừa buồn vừa mệt, nhưng nghĩ đến đứa cháu đang nằm chờ chết, cô quyết tâm tìm được người chữa cho cháu. Một hôm, dì Dao chạy qua bệnh viện Việt Pháp nhưng họ từ chối điều trị, chỉ cô qua bệnh viện Thái Lan. Dì lại liên hệ qua Thái Lan trình bày về tình hình của Đoan, gửi các thông tin khám bệnh sang cho họ, chờ câu trả lời của họ trong ba ngày nữa.

Suốt ba ngày đó, dì Dao lo lắng sốt ruột cộng thêm chút hy vọng le lói, cô lui tới chùa, hướng tới ban thờ Quan Âm lạy Bồ Tát thật nhiều và trì chú Đại Bi, dì Dao quỳ sát đất, hướng đôi mắt lên tôn tượng Ngài nói:

“Dù cho chị con, anh rể con, cháu con trong vô lượng kiếp đã tạo tội gì, con xin hồi hướng tất cả những phước lành con làm được cho cháu Đoan được khỏi bệnh. Con xin hai chai nước suối và trái táo trên ban cho Đoan dùng, mong Ngài gia hộ.”

Dì Dao sau đó phát tâm đem 2 tấn gạo biếu tặng cho người nghèo, vừa để giúp họ qua cơn đói, cũng là để hồi hướng công đức cho Đoan.

Tối hôm đó trở về nhà, dì Dao dặn Đoan uống hết hai chai nước suối và ăn táo, hết lòng tin tưởng vào Phật Pháp. Đoan sau khi uống nước và ăn trái táo xong thì một lúc sau thấy người nóng ran lên, toàn thân như lửa đốt hừng hực, cảm giác khó chịu day dứt chỉ muốn chết quách đi cho xong. Đoan đang ngồi trên giường bỗng nhoài người ra khỏi mép giường, nôn thốc nôn tháo, ói ra một đống gì đó dài và bự như miếng thịt gà bị xé, rồi lác đác xung quanh là những hạt gì đó tròn và nhỏ như hột sương sa hạt lựu, có màu sắc rất rõ ràng: màu vàng, xanh nước biển và xanh nhạt.

Mẹ Đoan và dì Dao hết sức ngạc nhiên, hôm nay cháu không hề ăn thịt gà hay sương sa hạt lựu, mà tại sao những thứ cháu nôn ra lại kì lạ như thế? Nôn xong, Đoan ngồi lên nghỉ ngơi, tự nhiên cơ thể tỉnh táo, nhẹ nhàng như chưa hề bị bệnh.

Tới đêm thứ hai, khoảng 8 giờ tối, Đoan nằm yên tĩnh trên giường, bỗng từ đâu một luồng nước dội thẳng vào lưng. Cả tấm lưng em lạnh buốt thấu tận xương tủy. Đoan vội vàng quay ra đằng sau, tưởng mẹ đang hắt nước lên người mình, nhưng hóa ra mẹ cô chẳng làm gì cả. Ô vậy thì cái luồng nước kia là từ đâu ra? Ai đã làm? Và tại sao người em lại không hề bị ướt?

Cả hai mẹ con không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Một lúc sau, Đoan đi tiểu tiện, thì một cục máu trông như cục bướu to bằng quả trứng gà ào ra.

Tới đêm thứ ba, dì Dao và mẹ sau khi đọc kinh, đem nước cúng Phật ra xoa lên lưng Đoan. Mỗi lần đưa tay xoa nước lên lưng là Đoan cảm thấy xót như bị ai xát muối lên người. Sang sáng hôm sau, khi mặt trời hé rạng, Đoan tỉnh dậy, thấy bản thân khỏe mạnh, không thoi thóp như mọi ngày. Bản thân dì Dao hết sức tin tưởng, cho rằng những biểu hiện đó đều do sức gia trì của Phật Pháp.

Từ hôm liên hệ với bên Thái Lan, dì Dao lúc nào cũng để điện thoại bên người không rời, chờ cuộc gọi từ phía bệnh viện. Hôm nay đã là ngày thứ ba như được hẹn, dì nhận được cuộc gọi bệnh viện thông báo đưa cháu qua điều trị gấp, họ không hứa trước có thành công hay không, nhưng đối với gia đình đây cũng là một niềm hy vọng.

Sang tới Thái Lan, bệnh viện làm các thủ tục xét nghiệm lại cho Đoan để lên phác đồ điều trị. Lại một lần nữa, kết quả làm gia đình bất ngờ. Thông qua phiên dịch viên, bác sỹ thông báo hiện có 5 khối u trong cơ thể Đoan đang chèn ép phổi khiến cháu khó thở, nhưng chẳng có một tế bào ung thư nào trong người cháu cả, đó chỉ là những khối u lành tính. Thật kì lạ.

Cả gia đình Đoan vỡ òa hạnh phúc khi nghe kết luận. Họ chẳng thấy có gì là kì lạ, họ biết những nỗ lực tu tập, tích lũy công đức hồi hướng cho Đoan đã có kết quả, họ biết Phật Bồ Tát đã gia hộ, và Phật Pháp đã cứu sống Đoan từ tay tử thần.

Vậy là Đoan lên bàn mổ một lần nữa, làm cuộc phẫu thuật lấy khối u nhanh chóng trong vòng hơn 2 tiếng đồng hồ. Trở về nước, Đoan hoàn toàn hồi phục, có thể tập thể thao, bơi lội và sinh hoạt bình thường. Sau một thời gian vật lộn với bệnh tật, Đoan lại trở về với cuộc sống của một cô nữ sinh lớp 12 như các bạn cùng trang lứa.

Mẹ Đoan nhìn dì Dao nói:

– Dao dẫn chị và bé Đoan đi quy y Tam Bảo nhé.

Dì Dao mỉm cười, rơi những giọt nước mắt xúc động, trả lời:

– Tất nhiên rồi. Còn có gần 20 cô chú hàng xóm quanh nhà chứng kiến chuyện bé Đoan, cũng quy y Tam Bảo cả rồi đó chị ạ.

Ánh mắt mẹ Đoan nhìn xa xăm, thổ lộ với em gái:

– Không nhờ có dì, thì bé Đoan chẳng có ngày hôm nay. Không nhờ Phật Pháp thì giờ này chắc chị chẳng thiết sống nữa. Trước kia chị cứ tưởng bệnh tật hiểm nghèo sẽ chẳng bao giờ sờ tới gia đình mình, chị cứ nghĩ Phật Pháp là điều gì đó hư ảo, xa vời, chỉ dành cho những cụ già rảnh rỗi. Hóa ra chị đã quá sai lầm.

Kể từ đó về sau, hai mẹ con Đoan phát tâm ăn chay theo kì, trì chú niệm Phật mỗi ngày, thường xuyên làm các việc Phật sự làm lợi ích cho chúng sinh, một lòng hướng về Phật Pháp tỏ lòng biết ơn vô hạn.

Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Nguyễn Huỳnh Anh Đoan và Huỳnh Thị Anh Dao. 

CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT

Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.

STK: 117 002 777 568

Ngân hàng Công thương Việt Nam

(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)

Ý kiến của bạn

“Thành tâm niệm Phật đi, sẽ có những điều mầu nhiệm”

Phật giáo và người trẻ 13:55 31/10/2024

Lúc còn nhỏ, không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên tôi có khối u ở cổ, ăn uống chẳng được, cơ thể mệt mỏi, đau nhức lắm. Lúc đầu bác sĩ ở tỉnh tưởng là viêm tuyến giáp nên cho uống thuốc kháng sinh, uống được một tuần nhưng khối u càng lúc càng to.

Nhớ lại bốn kiếp luân hồi, thấm thía sự công bằng của nhân quả

Phật giáo và người trẻ 13:00 30/10/2024

Chịu những quả báo bệnh tật, tai ương, tôi không còn oán thán, than trời trách đất, mà bình thản lãnh chịu. Dù cho đau khổ có gấp nhiều lần hơn thế nữa, thì cũng là nhân quả công bằng, mình làm mình chịu.

Trì tụng chú Đại Bi, điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi

Phật giáo và người trẻ 11:15 30/10/2024

Tôi không thể tin rằng khi tôi vô tình trì tụng Chú Đại Bi mà điều kỳ diệu sẽ xảy ra với tôi! Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi thật sự biết ơn ảnh hưởng của đạo Phật nên tôi đã kịp thời cảnh tỉnh. Chú Đại Bi đã khai mở trái tim đại bi của tôi...

Nếu một ngày em thôi thương Bụt nữa…

Phật giáo và người trẻ 08:04 30/10/2024

Nếu có một ngày em thôi không thương Bụt nữa, chắc có lẽ ngày đó là một ngày thật buồn, một ngày trời không có nắng trời không xanh.

Xem thêm