Trở về làm đứa trẻ trong tâm
Khi Chúa Giêsu nói: “Nếu các con không hoá nên như trẻ nhỏ, các con sẽ không được vào Nước Trời”, Ngài không chỉ nói về sự hồn nhiên của tuổi thơ, mà còn nhắc đến một phẩm tính sâu thẳm của linh hồn - sự trong sáng không bị nhiễm ô bởi tham, sân, si, kiêu mạn.
Trong Phật giáo, tinh thần ấy được gọi là “anh nhi hạnh” - hạnh của đứa trẻ, con đường quay về với bản tâm nguyên sơ, thuần khiết.

Trẻ thơ không phân biệt ai là giàu hay nghèo, không so đo ai đúng ai sai. Khi vui, chúng cười hết lòng; khi buồn, chúng khóc thật sự; và chỉ một lát sau, mọi giận hờn tan biến như mây bay. Chính vì thế, tâm hồn của trẻ nhỏ là biểu tượng cho trạng thái tự nhiên, vô nhiễm - điều mà người tu cả đời cũng đang tìm lại. Tu không phải là để trở thành ai khác, mà là để trở về với chính mình trước khi bị những phiền não của cuộc đời che lấp.
Khi trưởng thành, chúng ta học quá nhiều về cách đối nhân xử thế, đến mức quên mất cách sống thật. Ta tập che giấu cảm xúc, chọn nói điều phải nói thay vì điều thật lòng. Ta bắt đầu so sánh, tranh hơn thua, cố chứng minh mình đúng. Nhưng càng làm vậy, tâm lại càng xa rời sự bình an. Chỉ khi biết “hạ mình xuống như trẻ nhỏ”, biết buông bỏ cái tôi và trở lại với sự giản dị vốn có, ta mới chạm được cánh cửa của Nước Trời - hay Niết-bàn, nơi không còn chấp trước và vọng tưởng.
Đứa trẻ trong ta vẫn còn đó, chỉ là bị quên lãng sau những lớp bụi của toan tính và sợ hãi. Mỗi khi ta biết tha thứ, biết mỉm cười trước lỗi lầm, biết nhìn đời bằng ánh mắt hiền lành - khi ấy, ta đang sống lại với đứa trẻ ấy. Hạnh anh nhi là hạnh của khiêm cung, của buông bỏ, của không tranh giành. Nó không yếu đuối, mà là sức mạnh mềm mại nhất, có thể hóa giải mọi xung đột bằng lòng từ.
Một người có tâm trẻ thơ không phải là người ngây dại, mà là người đã đi qua nhiều khổ đau và chọn giữ lại điều trong lành nhất. Họ có thể đối diện với đời bằng trí tuệ, nhưng hành xử bằng lòng thương. Họ không sợ bị thiệt, không ham thắng, vì hiểu rằng khi tâm yên, không còn ai để hơn thua nữa.
Tu tập, suy cho cùng, chính là hành trình gột rửa để trở lại sự tinh khôi ấy. Đừng nghĩ tu là điều xa vời. Khi bạn biết cười hiền trước lỗi của người khác, khi bạn lắng nghe mà không phán xét, khi bạn yêu thương mà không mong đáp trả - bạn đang tu. Khi ấy, bạn đã trở thành “đứa trẻ” mà cả Chúa và Phật đều muốn chúng ta tìm lại - đứa trẻ của lòng từ, của sự hồn nhiên, của tâm sáng trong không vướng bụi trần.
Bởi vì chỉ trong sự hồn nhiên ấy, ta mới có thể thấy đời bằng đôi mắt thương yêu, mới đủ nhẹ nhàng để đi qua khổ đau mà vẫn giữ được ánh sáng trong tim. Và đó chính là con đường để bước vào “Nước Trời” - hay “Niết-bàn” - ngay trong cuộc đời này.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
TIN LIÊN QUAN
Dành cho bạn
Từ "chẩn đoán bằng định mệnh" đến "bước nhảy xuyên hầm lượng tử"
Phật pháp và cuộc sốngÁnh sáng Phật giáo, giải Nobel Vật lý 2025 và hành trình chuyển hóa của hiện tượng Khắc Hưng.
Mẹ tôi cũng bán bắp
Phật pháp và cuộc sốngTrên đường từ Trường Đại học Quy Nhơn về phòng trọ, chỗ gần ngã tư có một người phụ nữ lớn tuổi bán bắp luộc hay ngồi ở đấy. Tôi đi bộ đến trường, chiều nào tan học về cũng gặp cô và nghe cô mời chào.
Ta cứ tưởng thứ mình tìm nằm ở bên ngoài
Phật pháp và cuộc sốngTình yêu lớn nhất mà ta khao khát là cảm giác được hiểu, được an trú, được bình yên không đến từ ai cả. Nó đến từ khoảnh khắc ta quay về bên trong và thấy mình đủ.
Thân này thật sự là khách trọ
Phật pháp và cuộc sốngCó thân là có khổ, điều ấy ai cũng từng nghe nhưng không phải ai cũng thấy. Ta chỉ thật sự thấy khi thân bắt đầu đau, khi hơi thở trở nên nhọc, khi một căn bệnh bất ngờ kéo đến và lấy đi những gì ta tưởng thuộc về mình.
Xem thêm














