Chốn xưa giờ đã…
Có những ngày, thời gian đi qua lặng lẽ như một cơn gió nhẹ, như buổi chiều mưa bụi. Lặng im và khó níu giữ, thoảng qua rồi tan biến. Nhịp sống nhịp nhàng, hơi thở mênh mang, bước chân vội vã, nhưng nếu lắng lại một chút, sẽ nhận ra trong từng giọt mưa, từng áng mây, từng tia nắng vẫn còn vương hơi ấm của ký ức.
Một thoáng lặng im cũng đủ để khoảng sân cũ, bức tường vôi vàng hiện về như mảnh gương soi chiếu lại những điều trong trẻo, đẹp đẽ mà năm tháng đã phủ mờ.
Khoảng trời xưa không là tiếc nuối, chẳng thuộc về riêng ai. Nó chỉ là một dấu ấn vô tình như mùi hương giấy cũ thoảng trong gió, như tiếng trống vang giữa sân đầy nắng.
Đó có thể là chỗ ngồi phủ lá rụng, là vệt nắng rơi xuống bậc thềm quen thuộc, hay khoảnh khắc tĩnh lặng, khi thấy lòng nhẹ như tơ, nhưng vẫn nhói lên chút xao động.
Ký ức không nặng nề, không níu kéo, chỉ thầm lặng ở đó – nhắc ta rằng, có những điều từng hiện hữu, những bài học đầu tiên, những gương mặt bạn bè và chính sự hiện hữu ấy đã làm nên sự trong trẻo của một quãng đời.
Thời gian là dòng chảy, không níu giữ cũng chẳng xóa bỏ. Mọi điều từng sống, từng cảm nhận đều trở thành một phần trong bước chân hôm nay.
Miền ký ức ấy, không gọi tên, không ồn ào, chỉ chờ một cái chạm rất khẽ để bừng sáng, như vệt nắng rọi xuống giữa sương mù.
Nó không là gánh nặng, mà như lớp sương mỏng phủ lên tâm tưởng – mờ ảo nhưng trong lành. Ta khẽ mỉm cười, nhận ra quá khứ chưa từng rời xa; nó vẫn hiện diện trong từng hơi thở hiện tại.

Có những nỗi nhớ tưởng chừng buồn, nhưng thực ra là biết ơn. Biết ơn vì đã từng có những khoảnh khắc đẹp đến thế đi qua đời mình; vì giữa những đổi thay mơ hồ, vẫn còn một miền an yên để quay về trong tâm tưởng.
Buồn không còn là mất mát, mà chỉ là lời chào nhẹ nhàng gửi đến những gì đã xa. Dẫu xa, nó vẫn đủ sức sưởi ấm lòng người trong những ngày u tối nhất.
Trong hơi thở chậm, thấy mọi thứ đều có mặt: mây bay, lá rụng, tiếng vọng của lời dặn dò xưa. Ký ức cũng thế, không cần giữ, không cần xua, chỉ cần nhận diện.
Không ai chọn được điều gì để giữ lại, cũng chẳng ép được ký ức phai tàn. Nó như vệt nắng rơi trong buổi hoàng hôn tràn ngập sắc vàng, tô tím, kéo dài bóng mọi vật rồi âm thầm tan nhẹ vào đêm. Êm ái, an nhiên, và đầy ân tình.
Ngày tháng trôi, khung trời xưa đã đổi khác. Những bức tường rêu phong, những ô cửa cũ đã chứng kiến bao gương mặt bỡ ngỡ nay mang dáng vẻ khác.
Nhưng trong sâu thẳm, khoảng trời ấy chưa từng mất. Nó chỉ lặng lẽ ngồi lại, đợi một phút tĩnh tâm để bừng lên, lung linh và dịu dàng như chưa từng bị thời gian làm hoen ố. Và khi ấy, nó hóa thành hơi ấm, lan tỏa như ánh sáng trong lành, khiến lòng người nhẹ bẫng, an nhiên.
Bởi lẽ, những gì thật đẹp sẽ chẳng bao giờ cũ. Dù đã lùi xa, nó vẫn còn đó, trong từng nhịp gõ thời gian, trong từng âm vang tỉnh thức.
Như mưa tìm về đất, như gió tìm về trời, ký ức tan biến mà vẫn nguyên vẹn trong miền ký ức bình yên, để mỗi phút giây hiện tại trở nên trọn vẹn hơn trong an yên và hạnh phúc.
Khoảng trời ấy, sau cùng, không còn là nơi để tìm về mà là điểm tựa để bước tới.
Bởi khi ta nhận diện trọn vẹn những khoảnh khắc đã qua – dù là vui trong trẻo hay buồn mơ hồ, vẫn hiểu rằng thời gian đã cất giữ tất cả một cách dịu dàng.
Và khi nhìn lại, không còn là những mảnh vỡ, mà là bức tranh toàn vẹn, tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhắc phải sống thật sâu, thật trọn vẹn trong từng hơi thở hôm nay.
Chỉ khi an trú trong hiện tại, ta mới thấy khoảng sân xưa vẫn đang mỉm cười, lung linh, vẹn nguyên, và mãi là hơi ấm không bao giờ cạn trong hành trình vô cùng này.
CÙNG NHAU XIỂN DƯƠNG ĐẠO PHẬT
Tuân theo truyền thống Phật giáo, chúng tôi cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo phi lợi nhuận. Khả năng duy trì và mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bạn. Nếu thấy tài liệu của chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng.
STK: 117 002 777 568
Ngân hàng Công thương Việt Nam
(Nội dung: Họ tên + tài thí Xiển dương Đạo Pháp)
Dành cho bạn
Khổ đau có tiếng nói riêng của nó
Phật pháp và cuộc sốngKhi một người mang trong mình những khó khăn, bế tắc và khổ đau mà không biết cách chuyển hóa, họ giống như người đang ôm một chiếc bình nứt, nước tràn ra từ những khe vỡ mà chính họ cũng không nhận ra.
Khi tâm còn đeo đuổi ham muốn
Phật pháp và cuộc sốngTa thường tưởng chỉ cần chạm tay vào một điều gì đó như một món đồ, một thành tựu, một người, một vị trí trong xã hội là lòng sẽ yên lại. Ta bước đi trong cuộc đời như người khát nước giữa sa mạc, nhìn thấy một ảo ảnh lung linh rồi tin rằng đó chính là dòng suối mát.
Tại sao chúng ta cần buông bỏ khổ đau?
Phật pháp và cuộc sốngKinh nghiệm bản thân sẽ dạy cho chúng ta bài học cuộc sống: nhất thiết mình phải buông bỏ vì không thể kham nổi khối khổ đau đang đè nặng, bức bách. Nếu không làm vậy, đau khổ chất chồng, bóp nghẹt con tim. Buông bỏ là nhân đưa đến quả hạnh phúc, mà hạnh phúc là điều ai cũng có thể dành trọn đời để hướng đến và tìm cầu.
“Hãy nhìn người bên cạnh như thể đây là lần cuối ta được thấy họ”
Phật pháp và cuộc sốngNiệm niệm qua nhanh, chỉ trong khoảng sát-na, chuyển hơi thở đã là đời sau là sự thật đang xảy ra ngay trong chính thân ta, ngay lúc này. Mỗi niệm sinh lên rồi diệt đi nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Mỗi hơi thở vào là một đời vừa khởi, mỗi hơi thở ra là một đời vừa chấm dứt.
Xem thêm














